[Dịch]Thần Bí Thương Nhân

Chương 76 : Dùng giấy tìm người




Phạm chưởng quỹ ngẫm nghĩ một chút về cái gợi ý mà Tụ Bảo Bồn đưa ra, ánh mắt loạn chuyển. – ‘Thứ này đúng là thật thích hợp, chỉ là tiêu tốn rất nhiều vốn a.’ – Hắn khẽ lắc đầu.

Sau đó nhìn Từ Thịnh, lại giống như nghĩ đến điều gì, mắt hắn chợt sáng lên. – ‘Đúng vậy a. Gen của nàng tốt như vậy, đoán chừng người kia cũng không sai lệch đi đâu.’ – Cảm thấy ý nghĩ của mình rất khả thi, Phạm Hiên liền chuẩn bị bàn chút chuyện với Từ Thịnh.

“Từ đạo hữu, ngươi muốn tìm Địa Cấp Luyện Khí Sư?” – Tỏ vẻ cao thâm mạt trắc, Phạm chưởng quỹ nhẹ nhàng hỏi câu này, giọng nghe như gió thoáng qua.

Nhưng mà Từ Thịnh lại bắt chặt vào tai, hai con ngươi của y sáng lên, mừng rỡ nhìn Phạm Hiên. – “Chưởng quỹ ngài chẳng lẽ là quen biết được bậc cao minh nào? Hay là, hay là chính chưởng quỹ ngài cũng có một thân tạo nghệ luyện khí cao siêu khó lường?” – Giọng của y trở nên gấp gáp vô cùng, ánh mắt vô cùng mong mỏi câu trả lời của hắn.

‘Luyện khí? Ta có nên học không? Dẹp, dẹp đi. Chỉ buôn bán, tu luyện thôi đã mệt như vậy, bản chưởng quỹ cũng không muốn rước thêm cực khổ vào người.’ – Ý nghĩ vừa được Từ Thịnh gợi lên đã bị Phạm Hiên dập tắt ngay lập tức. Khẽ lắc đầu một cái, hắn hời hợt đáp lời. – “Bản chưởng quỹ không quen biết ai, cũng không hiểu luyện khí, nhưng ta có thể giúp ngươi tìm được người như ý.” - Ặc, nghe như dịch vụ môi giới tình duyên, hắn chợt có thêm một loại sáng ý kinh doanh sau này rồi.

“Xin chưởng quỹ dạy cho ta, Từ mỗ cảm kích không sao cho hết!” – Từ Thịnh đứng dậy vái một cái.

Tiêu Tĩnh mặc dù nãy giờ đang lá mặt lá trái với hai gã thiếu niên phế vật, nhưng vẫn không quên phân một tia chú ý bên chỗ Phạm chưởng quỹ a. – ‘Từ Thịnh sắp bị lừa? Hay là tên chưởng quỹ này vẫn còn bảo bối để đem ra?’

Không để cho hắn phải chờ lâu, Phạm Hiên móc từ trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang ra một tờ linh phù màu trắng, ve vẩy ở trước mặt.

“Đây là…” – Từ Thịnh bất ngờ vô cùng, y không chưa từng nghe qua phù lục có thể tìm được Luyện Khí Sư a. Nếu là một loại phù lục đặc biệt còn có thể hấp dẫn Chế Phù Sư, nhưng ngoài họ ra còn ai lại bị hấp dẫn bởi nó đâu?

Từ Thịnh không hiểu, Tiêu Tĩnh không hiểu, Tiêu Minh, Tiêu Động, Công Dương Dã lại càng không hiểu. Cả năm người đều bị câu lên lòng hiếu kỳ, muốn chờ xem Phạm chưởng quỹ giải thích thế nào.

Phạm Hiên cười nhạt, dùng ngón giữa búng nhẹ vào tờ linh phù. – “Không để mọi người chờ lâu, xin giới thiệu với quý vị, đây là Địa Cấp Trung Phù… Tầm Nhân Phù! Phù này do một Thần Phù Sư thời Thượng Cổ sáng tạo ra, đằng sau nó là một câu chuyện vô cùng máu chó.” – Hắn dừng lời, để cho người nghe tiêu hóa thông tin.

“Địa Cấp… Trung Phù?” – Từ Thịnh kinh hoảng kêu lên. Đó là phù lục mà chỉ Chế Phù Sư Ngũ Tinh mới có thể vẽ ra a, nếu là loại linh phù sát phạt thậm chí có thể diệt sát đại năng Hóa Thần, là loại đồ vật trong truyền thuyết của Bắc Hải Khu.

Một thế lực có thể tán gia bại sản để cầu một món Bảo Khí Hạ Phẩm, nhưng họ sẽ chẳng bao giờ làm vậy với đan dược hay phù lục. Lý do quá hiển nhiên, một bên là đồ vật có thể dùng lâu dài, sửa chữa được, có thể truyền lại cho hậu nhân. Còn một bên là hàng tiêu hao, dù cho giá cả rẻ hơn, số lượng nhiều thì cũng có ngày dùng hết.

‘Không ngờ hắn thật sự vẫn còn bảo bối.’ – Tiêu Tĩnh kinh ngạc vô cùng, nảy lòng tham với Phạm chưởng quỹ. Có điều liếc thấy con mèo mập mạp kia, hắn liền phải giấu đi tâm tư của mình.

Trông thấy ánh mắt khiếp sợ của những kẻ đang có ở đây, Phạm Hiên dù đã nhiều lần trải nghiệm cũng không nhịn được có chút đắc ý. Đặt mạnh tấm linh phù xuống quầy, hắn đứng dậy, ánh nhìn trở nên xa xăm, ngẩng đầu lên ba mươi độ, cho người ta một loại cảm giác cổ lão.

“Ngày xửa ngày xưa, từng có một vị thiên tài Chế Phù Sư cô độc, hắn đối với chế phù như si như say, như điên như dại, dồn cực nhiều tâm huyết vào nó, thế nhân đối với hắn kính phục không thôi. Nhưng thế nhân nào có biết, vị Chế Phù Sư kia vẫn chưa dứt hồng trần, sâu trong thâm tâm vẫn khát cầu một phần ái tình mỹ hảo.” – Phạm chưởng quỹ mở đầu câu chuyện, những người đang nghe cũng có chút hứng thú.

Đáng tiếc, nếu mà Triệu Ngữ Yên chưa vào Thiền Phòng thì hay, nàng ắt sẽ thích mấy chuyện ngôn lù như thế này.

Hắng giọng một cái, Phạm Hiên tiếp tục. – “Tiếc thay, thân là một kẻ cô độc, ngày ngày đêm đêm đều chỉ biết đến phù lục, hắn nào có thời gian truy cầu ái tình? Vị Chế Phù Sư kia không cam tâm, hắn quyết định dựa vào phù lục để tìm kiếm tình yêu.”

“Ngàn năm vạn năm trôi qua, tuổi tác của hắn càng già, tu vi của hắn càng cao, thử nghiệm vô số loại linh phù đều thất bại, nhưng cũng nhờ đó mà trở thành Thần Phù Sư Cửu Tinh, được cả tu chân giới kính ngưỡng.”

‘Rốt cuộc là thế nào đây?’ – Từ Thịnh không quan tâm câu chuyện ngôn lù của Phạm Hiên, y chỉ muốn biết tờ linh phù kia làm được gì mà thôi.

‘Không lẽ có ẩn ý gì?’ – Tiêu Tĩnh thuộc về trường phái thuyết âm mưu a.

‘Hình như đâu có máu chó bao nhiêu?’ – Tiêu Động thầm nghĩ.

Câu chuyện của Phạm chưởng quỹ vẫn chưa dứt. – “Sau khi trở thành Thần Phù Sư Cửu Tinh, tài nghệ chế phù của hắn có thể gọi là đăng phong tạo cực, công tham tạo hóa. Vào một ngày không đẹp trời mấy, hắn đã thành công vẽ ra một tờ Thiên Cấp Đại Phù, Tầm Duyên Phù. Dựa vào phù này, hắn có thể mượn nó để dẫn dắt bản thân tìm đến người có lương duyên, viết nên một giai thoại tại tu chân giới.”

Thở dài một hơi, Phạm Hiên vỗ nhẹ xuống quầy một cái như đáng tiếc thứ gì. – “Sau đó, hắn chết rồi. Vừa mượn Tầm Duyên Phù tìm được người con gái trong mộng, gặp được nàng, hắn liền bị thiên địa giáng kiếp, tan thành khói bụi, hồn phách tận diệt, chết đến không thể chết thêm. Theo một số đại năng giải thích, đó là vì duyên phận thuộc về quản lý của thương thiên, hắn dám làm ra thứ có thể nhúng chàm đến quyền lực của trời cao, tội đáng muôn chết.”Thấy Phạm Hiên dứt lời, Tiêu Động liền chen vào. – “Chưởng quỹ, hình như cũng không máu chó mấy a?” – Ở trong tiệm ba ngày, từng cùng Phạm chưởng quỹ giành giật miếng ăn, hắn cũng không mấy kính sợ tên này, thích là chen ngang.

“Bình tĩnh, chuyện còn chưa hết.” – Phạm Hiên đưa tay chặn họng hắn, sau đó kể tiếp. – “Nói đến người con gái có mối lương duyên với vị Thần Phù Sư kia, nàng thế mà xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, chính là đại đệ tử thân truyền của hắn, có tám phần thiên phú của hắn. Nàng có một bí mật không ai biết, đó chính là nàng đã yêu thầm sư tôn từ lâu mà không dám nói, thấy hắn vì tìm tình duyên mà bỏ nhiều công sức như vậy, nàng đau lòng cực kì, chỉ biết chúc phúc cho hắn.”

“Nào ngờ đâu, hạnh phúc đến quá bất ngờ, sư tôn thế mà nhờ Tầm Duyên Phù tìm đến nàng. Bốn mắt nhìn nhau, còn chưa kịp nói lời yêu thương, nàng liền thấy sư tôn hóa thành tro bụi. Đau lòng tột độ, lòng mang ý chết, nhưng vì không muốn công sức của hắn đổ sông đổ biển, nàng liền dành toàn bộ thời gian của mình tiếp tục nghiên cứu Tầm Duyên Phù, giảm bớt uy năng của nó để người sử dụng tránh thoát thiên kiếp.”

“Đến lúc đèn cạn dầu tắt, nàng cũng kịp để lại thành tựu của mình cho các sư đệ sư muội. Đó là một tấm linh phù, Tầm Nhân Phù.” – Câu chuyện đến đây là kết thúc, Phạm Hiên thở ra một ngụm trọc khí, thoải mái dựa lưng xuống ghế bành, nhếch miệng hỏi. – “Các ngươi thấy, máu chó hay không?”

Từ Thịnh, Tiêu Minh, Tiêu Tĩnh, Tiêu Động, Công Dương Dã cùng đồng thanh hô. – “Máu chó!”

‘Lại được mở mang kiến thức. Hóa là đây là lai lịch của loại phù lục này, thật ly kỳ.’ – Từ Thịnh liếc tờ linh phù màu trắng trong tay Phạm chưởng quỹ, không nhịn được than thở.

‘Câu chuyện này cũng nhắc nhở ta, muốn làm chuyện gì thì cần phải bất chấp thủ đoạn để đoạt được mục đích, có thần hình câu diệt cũng không hối hận.’ – Tiêu Tĩnh chợt liếc qua Tiêu Động, một tia hàn khí xẹt qua.

‘Không nên tìm kiếm đâu xa, phải biết trân trọng người trước mắt a.’ – Tiêu Động cũng có cảm ngộ của mình, trong đầu chợt hiện lên hình bóng yểu điệu của biểu muội Hương Nhi.

Phạm Hiên không quan tâm bọn họ có cảm ngộ gì, hắn chỉ muốn hỏi Từ Thịnh. – “Từ đạo hữu, ngươi thấy thế nào. Dựa vào Địa Cấp Trung Tầm Nhân Phù, ngươi có thể tìm thấy Địa Cấp Luyện Khí Sư trong phạm vi gần nhất a. Giá cả của nó cũng không cao như Kỳ Vật Ngũ Phẩm, chỉ cần bốn trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm là có thể ôm về nhà.”

Không nói nhiều, Từ Thịnh gật đầu. – “Từ mỗ nguyện mua.”

Phạm Hiên lắc ngón tay. – “Từ đạo hữu, ngươi cũng không phải là không biết quy củ mới của bản chưởng quỹ.”

“Ơ? Vậy ta phải làm thế nào, xin chưởng quỹ chỉ giáo!” – Từ Thịnh nghĩ rằng hắn muốn bàn điều kiện.

Phạm Hiên nhẹ gật đầu. – “Quy củ này của ta chỉ áp dụng đối với người bình thường. Nếu là thiên tài, bản chưởng quỹ có thể mở rộng một mặt lưới.”

“Vậy Từ mỗ thay thế Tiểu Yên mua có được chăng?” – Từ Thịnh nghe vậy, lập tức có đối sách.

Đáng tiếc, Phạm Hiên lại lắc đầu. – “Từ đạo hữu không hiểu rồi, ý của ta là phải do thiên tài sử dụng. Bản chưởng quỹ có biện pháp để khống chế xem ai được quyền sử dụng đồ vật mua từ Vạn Năng Thương Hội, ngươi có muốn thử một chút?” – Hắn nói câu này là thật, đây là đặc quyền dành do Thần Bí Thương Nhân nhằm tránh việc làm thất thoát Tài Khí.

“Vậy…” – Từ Thịnh hơi bí một chút, sau đó liếc sang Tiêu Tĩnh, liền sáng mắt lên nói với Phạm Hiên. – “Chưởng quỹ ngài xem Tiêu Tĩnh như thế nào?”

Nhưng y phải thất vọng rồi, Phạm Hiên đã giám định qua Tiêu Tĩnh rồi, đánh giá tổng hợp miễn cưỡng được năm mươi, hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn thiên tài của hắn. – “Hắn không được. Nếu là Tiêu Động tiểu tử thì có thể. Đáng tiếc, muốn kích hoạt phù này đòi hỏi cường độ thần hồn khá cao a, nếu không có tu vi Nguyên Anh trở lên thì hoàn toàn không làm được.”

Tiêu Tĩnh nghe Phạm Hiên đánh giá hắn còn kém hơn Tiêu Động, trong lòng dâng lên lửa giận vô tận. – ‘Ta còn không bằng một tên phế vật? Thứ mắt đui như ngươi đúng là chả phải cao nhân gì như họ Từ nghĩ.’

Từ Thịnh nghe Phạm chưởng quỹ, trong lòng thất vọng vô cùng, thế là Triệu Ngữ Yên cũng không được a. – “Chưởng quỹ, xem ra Huyền Vân Ấn chưa đến thời cơ thăng cấp a.” – Y cười khổ, thầm trách tên chưởng quỹ này sao lại nghĩ ra ba cái quy củ lằng nhằng như vậy.

“Từ đạo hữu chớ vội, ta biết một thiên tài khác mà ngươi có thể nhờ a.” – Phạm Hiên mỉm cười sâu xa.

Nhìn nụ cười của Phạm chưởng quỹ, Từ Thịnh không hiểu sao chợt dâng lên cảm giác không ổn. Y ngập ngừng hỏi lại. – “Là… ai?”

Phạm Hiên chỉ ngón tay lên trần, thấp giọng nói ra.

“Cha của nàng nha.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.