[Dịch]Thần Bí Thương Nhân

Chương 51 : Trưởng ấu gặp lại




Vài giờ trước ở Khởi Huyền Giới.

Trong Hoàng Tự Thiền Phòng.

Giữa nơi băng thiên tuyết địa, một thân ảnh yểu điệu lơ lửng giữa trời, thần thức tản ra xung quanh, điều khiển các bông tuyết bay múa, tạo thành đủ các loại hình dạng như mặt trời, mặt trăng, bông hoa, con chó, con mèo, v.v…

Triệu Ngữ Yên đã thay một bộ y phục mới, nàng vừa đột phá thành công từ Trúc Cơ Sơ Kỳ lên Trung Kỳ, chân khí còn sót trong cơ thể đã hoàn toàn cô động thành chân nguyên, khai phá Tử Phủ, thần thức có bước tiến bộ vượt trội.

Chân nguyên của nàng đã hoàn toàn chuyển hóa thành băng nguyên, cả người giống như là một cái tủ đông di động, không mở ra thì thôi, một khi mở ra là đông cứng vạn vật.

Tất nhiên, đấy chỉ là nói quá, dựa vào tu vi của nàng lúc này, đông cứng được vài trăm tu sĩ Luyện Khí Kỳ có lẽ là hết sức, cách vạn vật còn xa xôi lắm. Đợi đến khi đột phá Phản Hư Kỳ, nàng có thể thử ra Bắc Hải xem coi có kết băng được cả một vùng biển hay không.

Triệu Ngữ Yên thử nghiệm tu vi đủ rồi, nàng thu hồi thần thức, bông tuyết xung quanh lập tức bay tán loạn. Lúc nãy, trong lúc đang đột phá, nàng hình như có nghe được giọng ai đó vang lên trong đầu mình, giống như âm thanh gọi hết giờ kêu nàng nạp tiền thêm vào hôm qua.

‘Có không ta?’ – Triệu Ngữ Yên nghi hoặc. Nàng nhớ là mình đã nạp đủ cho chín ngày luôn a, làm sao có thể dùng hết nhanh như vậy được.

Cho là ảo giác, Triệu Ngữ Yên mặc kệ, tiếp tục tu luyện. Nàng quyết phải trong chín ngày này đột phá đến Trúc Cơ Viên Mãn a, không thể lãng phí thời gian quý báu được.

Xếp bằng ngồi xuống, nàng bắt đầu hồi tưởng lại phần yếu nghĩa của Trúc Cơ Trung Kỳ trong Thiên Vân Quyết, tập trung tinh thần lĩnh hội.

Mặt trời vừa lặn, trăng đã lên.

Phạm Hiên lững thững đi ra đóng cửa tiệm.

Ở trên quầy, con mèo béo đang ôm Tụ Bảo Bồn, cúi đầu ăn món Thanh Ngư hấp đậu hũ mà nó vừa mới đổi được ban nãy.

Đóng kín cửa nẻo, Phạm Hiên quay lưng đi vô quầy, ngồi xuống ghế bành, có chút căm tức liếc con mèo béo. – ‘Con mèo chết tiệt keo kiệt.’ – Vừa rồi hắn có xin nó chia cho một ít ăn thử, nhưng Vô Địch làm gì chịu sẻ chia món yêu thích của nó cho tên chưởng quỹ bủn xỉn này.

Ừm, cả hai đều là kẻ keo kiệt a, chỉ là họ không tự nhận mình là người (mèo) như vậy mà thôi.

Trong lúc Phạm Hiên đang suy nghĩ xem là có nên liều mình đoạt một miếng của con mèo hay không, thì Từ Thịnh đã từ trên lầu hai đi xuống.

Y trước tiên nhìn thấy miêu đại gia đang ăn cá, định lên tiếng chào hỏi thì nó đã ôm bữa ngon của mình biến mất ngay trước mặt y, tốc độ nhanh đến nỗi thần thức của y cũng không theo kịp.

‘Quá mạnh.’ – Thầm than một tiếng, Từ Thịnh bỏ qua con mèo béo, đi đến trước quầy, y dùng ánh mắt thâm tình, nói với Phạm chưởng quỹ. – “Chưởng quỹ ngài quả nhiên giới thiệu cho ta một bộ công pháp tốt, Dưỡng Sinh Bổ Hồn Đại Pháp quả thực như được chế tạo riêng dành cho Từ mỗ, mười phần hợp ý, ơn này Từ mỗ ghi khắc trong lòng.” – Giọng của y có chút kích động.

Vừa tham ngộ qua yếu nghĩa của Dưỡng Sinh Bổ Hồn Đại Pháp, y biết, đường tu hành của mình đã càng thêm rộng mở rồi, có ảo tưởng cánh cửa Hóa Thần đang vẫy tay với mình, cảm thấy năm trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm không xứng với giá trị thực sự của công pháp, cho là Phạm chưởng quỹ bán rẻ cho mình, nên y cảm kích hắn vô cùng.

Trông thấy ánh mắt của Từ Thịnh, đến phiên Phạm chưởng quỹ hoa cúc thít chặt a. – ‘Cha chả tên điên, cảm kích thì cảm kích, làm gì nhìn ta ghê rợn như vậy, xác của Đông Phương Bất Bại còn ở ngoài kia a, ngươi có thể đi ra tâm tình với hắn.’ – Phạm Hiên không nhịn được nghĩ xấu.

Tất nhiên, ngoài mặt thì lại khác, hắn ra vẻ như là người làm chuyện tốt không lưu danh, tiêu sái phất tay, lắc đầu một cái rồi nói. – “Từ đậu à không, Từ đạo hữu quá lời, bản chưởng quỹ chỉ là làm ăn nhỏ, ta giao hàng ngươi giao tiền, hai bên sòng phẳng, nào nói gì đến làm ơn làm phước, đạo hữu không cần phải để bụng làm chi.”

Hắn còn thầm nói thêm một câu. – ‘Biết ơn gì thì nhớ nhiệt tình mua hàng vào, tốt nhất là cho Triệu nha đầu thiệt nhiều linh thạch để nàng có thể tiêu xài ở chỗ ta, bản chưởng quỹ mà có thêm nhiều Tài Khí thì ta mới là người phải cảm ơn ngươi. Đến lúc ấy, ta chắc chắn sẽ miễn phí cho ngươi… ở phòng ta.’ - Ặc, câu vừa rồi cho thấy Phạm Hiên bủn xỉn, vừa lộ ra một chút thâm ý kinh khủng, ai đầu óc tăm tối hiểu được xin giữ kỹ trong lòng.

Từ Thịnh nào biết suy nghĩ trong lòng hắn, nghe vậy chỉ càng thêm khâm phục nhân cách cao thượng của Phạm chưởng quỹ, tưởng là hắn vì không muốn mình bị vướng bận trong lòng mới nói như thế, gật đầu đáp lại, giọng mang đầy hảo cảm. – “Chưởng quỹ nói phải, Từ mỗ nếu còn nhiều lời lại thành ra bất kính với ngài.” – Trong lòng thì lại quyết định là sau này nếu Phạm Hiên gặp khó khăn gì, y sẽ giúp đỡ hết sức trong phạm vi năng lực của mình.

Sau đó, y nhớ đến mục đích ban đầu của mình khi xuống núi, lập tức hỏi Phạm chưởng quỹ. – “Dám hỏi chưởng quỹ là Tiểu Yên đã xuất quan hay chưa?” – Y vẫn nhớ là con mèo béo kia nói Triệu Ngữ Yên đang đột phá cảnh giới trong tiệm này. Lúc nàng xuống núi là Trúc Cơ Sơ Kỳ, giờ nếu có đột phá khả năng cao là Trung Kỳ, Từ Thịnh có chút tò mò là nàng đã gặp cơ duyên gì mà đột phá nhanh như vậy, phải biết là nàng vừa mới đột phá Trúc Cơ chưa được bao lâu đâu.

Phạm Hiên cho y một ánh mắt yên tâm, vỗ trán mà nói. – “Từ đạo hữu không nhắc thì bản chưởng quỹ cũng quên, để ta gọi nàng thử xem.” – Có cái khỉ khô để hắn quên, thằng này rất là mong Triệu nha đầu sẽ ‘trấn lột’ tiền từ tên Từ đạo hữu này để mua hàng ở chỗ hắn đây.

Tinh thần của hắn lập tức chìm vào hệ thống, mượn nhờ nó gửi lời nhắn cho Triệu Ngữ Yên.

‘Triệu cô nương.’ – Giọng của hắn lập tức vang lên trong đầu nàng.

Triệu Ngữ Yên đang tu luyện, bỗng nhiên nghe có tiếng truyền âm cho mình, lúc đầu nàng còn tưởng đó là âm thanh gọi nạp tiền hôm trước, nhưng nghe kĩ lại thì thấy quen quen, mới ngớ ra đó là giọng của chưởng quỹ ân nhân. – ‘Ngươi là… chưởng quỹ?’ – Nàng truyền âm ngược lại, hoặc chính xác hơn là suy nghĩ trong đầu như vậy, bởi nàng không có mục tiêu để truyền âm a.

‘Đúng là ta. Phải rồi, ngươi bỏ nhà đi bị phụ huynh tìm đến này, y tự xưng Từ Thịnh, là cung phụng gì gì đó.’ – Phạm Hiên dí dỏm đáp lời.

‘Là Cửu cung phụng!’ – Triệu Ngữ Yên kinh hô, sau đó hỏi gấp. – ‘Ngài ấy hiện đang ở đâu?’

‘Ngay dưới tầng thôi, y đang muốn gặp ngươi đây.’

Triệu Ngữ Yên nghe vậy, lập tức đứng dậy, không tu luyện gì nữa. Nàng thầm mặc niệm ‘rời khỏi’, ngay sau đó liền biến mất khỏi Hoàng Tự Thiền Phòng.

Dưới tầng.

Nghe được hai tiếng ‘rời khỏi’, Phạm Hiên hồi phục tinh thần, nhìn ánh mắt trông mong của Từ Thịnh, hắn chỉ lên cầu thang rồi nói. – “Triệu cô nương sẽ xuống ngay thôi.”

Lộp cộp!

Hắn vừa dứt lời, Triệu Ngữ Yên đã từ tầng hai chạy như bay xuống tầng một, vừa thấy Từ Thịnh, nàng liền chạy đến ôm lấy cánh tay y, khóc lóc kể lể, nào còn vẻ kiên cường một lòng tu luyện đòi báo thù lúc đầu?

Suy cho cùng thì nàng cũng chỉ là một đóa hoa trong lồng kính, nhìn đời đơn giản, cứ tưởng trên núi hay dưới núi đều như nhau nên chẳng suy nghĩ gì liền rời khỏi Cung Phụng Điện, xa rời vòng tay bảo vệ của trưởng bối.

Đợi đến khi gặp phải kẻ xấu truy sát, bốn vị chấp sự thảm tử ngay trước mắt nàng, tâm linh yếu ớt của Triệu Ngữ Yên đã đứng bên bờ vực sụp đổ. Dù có may mắn được Phạm chưởng quỹ ra tay cứu trợ, lại tự mình giết chết kẻ thù để giải trừ tâm ma, học được bài học nhớ đời, thì tâm tình tiêu cực vẫn luôn tích tụ trong lòng nàng.

Nàng ép mình phải dồn tâm trí vào việc tu hành, cái việc mà mới đây thôi nàng vì chán ghét nó mà phải bỏ trốn. Làm như vậy là vì nàng muốn lờ đi tảng đá đang đè trong lòng, bởi nàng không biết phải nói nó với ai. Phạm chưởng quỹ là ân nhân cứu mạng của Triệu Ngữ Yên, nhưng hắn vốn chẳng quen thân gì với nàng, làm sao nàng có thể giống như đối đãi người tâm phúc mà bộc lộ cõi lòng với hắn.

Giờ thì tốt rồi, Cửu Cung Phụng luôn đối tốt với nàng nhất trên đỉnh Huyền Vân đã đến, Triệu Ngữ Yên có thể tùy ý phát tiết những thứ khó chịu luôn được dồn nén bên trong nàng cho y biết.

Nhìn nước mắt nước mũi của Triệu Ngữ Yên, Từ Thịnh đau lòng, vỗ nhè nhẹ lên đầu nàng. – “Tiểu Yên không cần phải sợ nữa, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn ngươi được nữa.”

Phạm Hiên đứng một bên xem xem kịch, bỗng nghe được câu này liền trợn mắt, hắn thầm khinh bỉ. – ‘Tin bản chưởng quỹ lập tức đóng cửa thả mèo để ngươi biết ở đây còn có ai không?’

Chợt, Từ Thịnh đột ngột quay sang nhìn hắn. Bằng tốc độ vượt qua cả ánh sáng, vẻ mặt cà chớn như muốn ăn đòn của tên chưởng quỹ kia ngoặt một trăm tám mươi độ, nhìn qua có vẻ thân thiện, ấm áp cực kì. Ánh mắt của hắn hết sức nhu hòa, giống như đang mừng cho cuộc tương phùng của Từ đạo hữu và Triệu cô nương, ngập tràn thiện ý, không chút tà niệm.

‘Vui trên niềm vui của người khác, Phạm chưởng quỹ quả là bậc hiền nhân hiếm có.’ – Từ Thịnh thầm than thở, cho là mình vạn lần không sánh kịp với người này, nhân cách của hắn đã đột phá giới hạn của Khởi Huyền Giới.

Y lại nhớ đến việc Phạm Hiên đã chỉ điểm công pháp, lại còn ‘bán rẻ’ công pháp tốt cho mình, cộng với việc hắn còn cứu giúp người vốn không quen biết, không có quan hệ hay mang lại lợi ích gì cho hắn là Triệu Ngữ Yên, thanh hảo cảm của y lập tức vượt qua trăm phần trăm, đạt tới trình độ có thể kết nghĩa kim lan, cắt máu ăn thề hoặc là kết… hôn rồi.

Trông thấy ánh mắt chứa ngàn vạn nhu tình của Từ Thịnh dành cho mình, Phạm chưởng quỹ không nhịn được rùng mình một cái, hoa cúc thít chặt. – ‘Không ổn, phải mau tìm cách đuổi tên này đi ngay thôi, nguyện cho y tìm được người nam nhân của đời mình, miễn kẻ đó không phải là ta.’

Có vẻ như ông trời đã biết được lời cầu khẩn của hắn, Từ Thịnh dời ánh mắt khỏi hắn, tập trung lên người Triệu Ngữ Yên. Cảm nhận hơi thở băng hàn, mạnh mẽ của nàng, y kinh ngạc thốt. – “Sao lại như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.