[Dịch]Thần Bí Thương Nhân

Chương 37 : Tiêu Tĩnh đã đến




Phạm Hiên hoàn hồn, bắt lấy chiếc nhẫn trữ vật. Linh thức của Thiên Trượng Lão Tiên trên chiếc nhẫn đã bị con mèo béo xóa đi, hắn có thể tùy tiện dùng thần thức thăm dò.

Vừa ngó vào trong, dùng Giám Bảo Nhãn soi hàng, tên chưởng quỹ keo kiệt của chúng ta hớn hở cười to. – “Há há, phát tài! Phát tài!” – Hắn chợt nhận ra tài sản của lão lùn kia còn nhiều hơn Quỷ Nhãn Chân Nhân gần gấp đôi.

Ngay lập tức, hắn lộ ra ánh mắt thèm khát nhìn về phía mười hai tên tu sĩ Kim Đan còn lại, bọn chúng giờ đây chẳng khác gì từng đống linh thạch óng ánh trong mắt hắn. Mặc dù tiền tài cướp được không thể tính vào lợi nhuận tổng hợp, nhưng hắn còn có Tụ Bảo Bồn a, không sợ không có chỗ để dùng.

“Phạm chưởng quỹ?” – Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến hắn giật cả mình.

Quay đầu lại phía sau, Phạm Hiên tưởng ai, hóa ra là lão tán tu Luyện Khí Kỳ hôm qua đã mượn chỗ của hắn để đột phá, hắn gần như quên mất là có một người như vậy. Ừm, giờ có thể gọi là lão tán tu Trúc Cơ Kỳ rồi, lão đã thành công đột phá Trúc Cơ nhờ đan dược mua của Phạm chưởng quỹ.

Nhìn gương mặt bớt già một chút của lão, Phạm Hiên ôn hòa cười một cái coi như chào hỏi, sau đó ngồi bệch xuống trước cửa rồi ngoắc tay. – “Tới đây, có kịch hay cho ngươi xem nè. Để ngươi chiêm ngưỡng thực lực vô địch của mèo do bản chưởng quỹ nuôi.”

“A? Vâng, vâng.” – Lão già tán tu có chút rụt rè, bắt chước Phạm Hiên ngồi bệch xuống đất, ánh mắt hiếu kỳ nhìn tràng cảnh đang diễn ra trước tiệm.

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!

“Bắt lấy!”

Đột nhiên, có năm thứ gì đó bay qua trước mặt lão, rơi vào trong tay của Phạm chưởng quỹ. Lão nhìn kĩ lại thì mới thấy đó là năm chiếc nhẫn trữ vật.

Tên chưởng quỹ của chúng ta lại được một lần nữa sung sướng ra trò, mặc dù đồ đạc trong năm chiếc nhẫn này không chất lượng bằng của chiếc đầu tiên, nhưng được cái số lượng nhiều a.

Ở bên kia, Hà Dương Ngũ Tử đã bị Vô Địch quấn lại thành một quả bóng, xương cốt của bọn họ gần như đã vỡ vụn hoàn toàn, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, nào còn phong thái đạo gia tiêu diêu như lúc đầu?

“Đó, đó là Hà Dương Ngũ Tử?” – Lão già tán tu há hốc mồm thét lên, lão nhận ra thân phận của năm người đó.

“Hà Dương Ngũ Tử sao? So với Toàn Chân Thất Tử thì thế nào?” – Phạm Hiên hí hửng hỏi lão.

“A, bẩm chưởng quỹ, Hà Dương Ngũ Tử là năm vị cao thủ Kim Đan rất có tiếng ở Vân Thanh Quốc, đạo quán của họ nằm trên đỉnh Bình Vân của Thiên Vân Sơn, là một thế lực…” – Lão chợt im lặng, năm người kia đã bị cho một trận tơi bời như vậy, lão cũng không tiện khoa trương về bọn họ.

“Toàn Chân Thất Tử là những người nào?” – Lão lẩm bẩm trong miệng, lòng tự hỏi bản thân cũng nghe nhiều đến thuộc các tu sĩ nổi danh trong đế quốc, nhưng chưa từng nghe qua danh tiếng của bảy người này.

Phạm Hiên nghe được, liền nhanh nhảu giải đáp cho lão. – “Chà, nói về Toàn Chân Thất Tử là phải kể đến bản sự thành danh của họ, Thiên Cương Bắc Đẩu Trận. Ta nói ngươi nghe, trận này…” – Phạm chưởng quỹ hóa thân thành người kể chuyện.

Vèo! Vèo!

Lại một chiếc nhẫn trữ vật được ném tới, kèm theo một viên Kim Đan, bên trên còn thấm đẫm máu tươi, Phạm Hiên tiện tay bỏ vào trong túi thần kỳ, tiếp tục hăng say giảng chuyện cho lão già tán tu.

Ở bên kia, Lưu Xuyên đại chấp sự đúng là đã bị con mèo béo đánh thành thịt nát, chết đến không thể chết lại.

Mục tiêu tiếp theo của nó chính là ‘ba con khỉ đột’ cách đó không xa.

Bị ánh mắt của nó liếc tới, Đại Lực Tam Sư Vương kinh hồn bỏ chạy.

Có điều ba huynh đệ này chạy không thoát, chẳng biết từ lúc nào, một Thái Cực Đồ có bán kính hơn trăm thước đã nằm ngay dưới chân bọn hắn, bọn hắn có phi thiên độn địa cũng không cách nào thoát ra khỏi phạm vi của nó.

Ba huynh đệ sắp tuyệt vọng đến nơi rồi, ngay cả tu sĩ Kim Đan Viên Mãn, tiếp cận Nguyên Anh như Thiên Trượng Lão Tiên cũng bị con mèo này xử trong vòng một nốt nhạc, bọn họ không nghĩ là mình có thể làm gì hơn.

Kim Giáp Thần Sư – Hộ Thể Thiên.

Chân nguyên tiết ra ngoài qua tám vạn bốn nghìn lỗ chân lông, tạo thành một lớp hoàng kim giáp sáng rực trên người ba huynh đệ. Đây là sự giãy giụa sau cùng của họ.

Rầm! Rầm! Rầm!

Mỗi tên một quyền, con mèo béo dễ dàng chôn sống bọn họ như Thiên Trượng Lão Nhân, chỉ là lần này nó chọn phần đầu ngập vào đất, phần chân hướng lên trời. Thế là trên mặt đất xuất hiện sáu cái móc treo giày.

Phạm chưởng quỹ lại nhận được ba chiếc nhẫn trữ vật.

Vô Địch liếc sang ba con mồi còn lại: Hoặc Tâm Lão Quỷ, Đào Hoa Chân Nhân và Lưu Vân Kiếm Sư.

Miếng ngon để lại sau cùng, nó bỏ qua Lưu Vân Kiếm Sư mà nhìn về phía hai người còn lại, đến gần và ngẩng đầu hỏi họ. – “Ai trước?”

Đào Hoa Chân Nhân lau một giọt mồ hôi lạnh, trong lòng thì khẩn trương muốn chết, nhưng ngoài mặt lại khẽ cười. – “Á hí hí, mèo con, ngươi đừng hung dữ như v…”

Rầm!

Đào Hoa Chân Nhân bị chôn sống rồi, chỉ còn nhúm tóc là lộ ra trên mặt đất.

“Được rồi, tới ngươi.” – Con mèo béo dẫm trên nhúm tóc ấy, quay sang nói với Hoặc Tâm Lão Quỷ.

Lão chỉ biết liều mạng, trừng mắt nhìn nó, thần thức cuồng bạo bắn ra, Hoặc Tâm Lão Quỷ sử dụng chiêu số mạnh nhất của mình.

Quỷ Mê Tâm Khiếu Đại Pháp.

Lần này lão thực sự nghiêm túc, không còn là loại trình độ chỉ mê hoặc được bọn tu sĩ cấp thấp nữa, với cái trừng mắt này, tu sĩ Kim Đan Viên Mãn nếu không phòng bị đầy đủ cũng có thể trở nên ngu ngốc chỉ trong tích tắc.

Đáng tiếc…

Méo!

Vô Địch kêu lên một tiếng, thần thức của Hoặc Tâm Lão Quỷ liền tan vỡ, máu chảy ra từ thất khiếu như đê vỡ, ngã xuống đất một cách vô lực.

Thái Cực Đồ tiêu tan.

Con mèo béo gỡ nhẫn trữ vật của lão xuống, ném cùng với chiếc nhẫn lấy của Đào Hoa Chân Nhân khi nãy cho Phạm Hiên, sau đó quay sang liếc con mồi cuối cùng. – “Còn lại ngươi thôi, lĩnh ngộ gì thì nhanh nhanh lên để ta còn đi ngủ.” – Nó có chút phiền chán liếc Lưu Vân Kiếm Sư.

Tên này đang trong trạng thái đốn ngộ, con mèo béo cũng không thất đức đến nỗi đánh gãy cơ duyên này của người ta.

Rầm rập! Rầm rập!

Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển.

Tiếng bước chân dẫm đều trên mặt đất, tiếng giáp trụ va chạm và tiếng sư tử gầm vang lên, âm thanh càng lúc càng to, càng lúc càng gần.

Tai của Vô Địch vểnh lên, nó ngẩng đầu nhìn về phương Bắc.

Tiêu Tĩnh cưỡi Tam Nhãn Bạch Sư, theo sau đó ba nghìn ngự lâm quân của hắn xuất hiện, ở đằng xa nữa là mấy vạn tên tán tu đi theo hóng chuyện.

Hết cách với bọn tán tu này, bị Kim Đan dọa một tiếng liền chạy đi như vịt, nay gặp người của triều đình đến thì lập tức ùa tới, trông chờ cơ hội để kiếm chác.

Vô Địch híp mắt nhìn con Tam Nhãn Bạch Sư từ xa.

Tiêu Tĩnh đang cưỡi tọa kỵ hết sức oai phong, kiêu ngạo ưỡn ngực nhìn chúng sinh. Không hiểu sao, con sư tử dưới thân hắn bỗng nhiên ngã oạch ra đất, khiến hắn chật vật vô cùng, bị bọn tán tu cười nhạo.

Thẹn quá thành giận, hắn vung chưởng đánh vỡ sọ con Tam Nhãn Bạch Sư, máu óc văng ra, bọn tán tu lập tức câm như hến.

“Kẻ nào vừa giở trò với tọa kỵ của ta, bước ra đây!” – Vị đệ nhị thiên tài của Tiêu gia hét lớn.

“Ở đây nè!” – Một giọng nói nghe có vẻ lười biếng vang lên.

Tiêu Tĩnh dáo dác nhìn quanh, không tìm thấy chủ nhân của giọng nói ấy.

Một tên ngự lâm quân chạy lại truyền âm cho hắn. – ‘Bẩm thống lĩnh, ở bên kia.’ – Hắn còn chỉ tay về phía con mèo béo.

Tất nhiên là Tiêu Tĩnh sẽ không để ý đến một con mèo, hắn nhìn thấy Lưu Vân Kiếm Sư trước tiên. Trông gương mặt rất quen thuộc, nhưng hắn lại chưa thể nhớ ra kẻ này là ai, có điều hắn cũng không cần phải nhớ ra, bởi vì kẻ này đã bị hắn phán tử hình.

Ở nơi cửa tiệm, Phạm Hiên cũng trông thấy Tiêu Tĩnh và ba ngàn ngự lâm quân đến, hoặc chính xác hơn là hắn thấy được lũ tán tu có đến mấy vạn người kia quay trở lại, và chúng còn đông hơn cả lúc đầu.

‘Nhiệm vụ của ta đây rồi.’ – Phạm chưởng quỹ mừng thầm, sau đó đứng dậy, vẫy tay hô to. – “Ê, ê lũ cùi bắp! Bọn Kim Đan gian ác đã bị bản chưởng quỹ xử đẹp, các ngươi có thể đến mua sắm như bình thường rồi.”

Tiêu Tĩnh ngáo.

Ba ngàn ngự lâm quân cũng ngáo.

Bọn tán tu cũng ngáo, rất nhiều người trong bọn chúng đã từng gặp qua Phạm Hiên a, nhớ hắn đâu có phởn thế này.

Tiêu Tĩnh lập tức bỏ qua Lưu Vân Kiếm Sư, chuyển sự chú ý đến Phạm chưởng quỹ, thử thăm dò tu vi của tên dở hơi kia nhưng không thành, cứ như hắn chỉ là một tên phàm nhân vậy.

‘Đây là tên Phạm chưởng quỹ gì đó sao, quả nhiên không đơn giản.’ – Ánh mắt Tiêu Tĩnh trở nên ngưng trọng.

Đúng lúc này, đột nhiên có mấy tên tán tu hét lên thất thanh.

“Trời ơi, đó là Hà Dương Ngũ Tử đúng không?” – Một tên tán tu chỉ tay về phía quả bóng người.

“Kẻ nằm trên mặt đất ấy có phải là Hoặc Tâm Lão Quỷ?” – Có người nhìn thấy Hoặc Tâm Lão Quỷ.

“Sáu cái chân kia là của ai?”

“Đấy, đấy có phải là Thiên Trượng Lão Tiên, hắn đã lùn đến mức đó rồi sao?”

“Bãi thịt nát đó là của ai? Quá hung tàn rồi.”

“Lưu Vân Kiếm Sư vẫn ngồi ở kia, liệu có phải là y làm ra?”

“Không đúng! Y và những người còn lại đều chung một bọn, nếu nói kẻ địch thì chỉ có…”

“Ông trời của ta! Là chưởng quỹ hạ độc thủ sao?!”

Tiêu Tĩnh nghe lời bàn tán của bọn họ, ánh mắt càng thêm ngưng trọng, nhìn về phía Phạm Hiên cũng tràn đầy cảnh giác. – ‘Hơn mười tu sĩ Kim Đan bị làm thành như vậy, quả thật khó lường.’ – Sau đó hắn lại mỉm cười đắc ý. – ‘Nhưng như vậy thì sao, ta có Kim Thương Quân Trận ở đây, Nguyên Anh đến cũng phải quỳ.’ – Tất nhiên là Nguyên Anh Sơ Kỳ thôi, nếu hơn thì kẻ quỳ chính là hắn.

“Phạm chưởng quỹ, ngươi dám ra tay sát hại bốn vị chấp sự của Cung Phụng Điện, bắt cóc công chúa bản triều, lại bày Cửu U Luyện Hồn Trận tàn sát mấy vạn sinh linh, tội ác chồng chất! Khôn hồn thì mau thả công chúa ra, theo bản thống lĩnh trở về quy án, trả lại công bằng cho những người vô tội bị ngươi sát hại.” – Tiêu Tĩnh cao giọng quát to, chính khí cực thịnh.

Rầmm!!!

Ba ngàn ngự lâm quân cũng dộng mạnh thiết thương xuống đất cùng một lúc như để phụ họa cho hắn, thanh thế to lớn, chấn nhiếp nhân tâm.

Lần này đến lượt Phạm Hiên ngáo rồi.

‘Ta đây là trở thành tội phạm hình sự quốc tế đi?’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.