Đế vương hoàng tử giá lâm, Phong phủ tự nhiên phải dành ra một viện tử lịch sự tao nhã yên tĩnh nhất, để hoàng đế bệ hạ cùng Cửu hoàng tử điện hạ trụ lại. Mà Ly uyển, hiện tại cũng vì thế mà trở thành nơi nghỉ ngơi cho Lam đế bệ hạ cùng Cửu hoàng tử điện hạ.
Mà đế vương tuấn mĩ Tây Lam Thương Khung cùng Cửu hoàng tử sau khi được quân vụ đại thần cung kinh nghênh đón vào Phong phủ, hiện giờ đang nhàn nhã ngồi trong nhà thủy tạ có tầm nhìn trống trải nhưng lại rất u tĩnh trong Ly uyển nói chuyện phiếm.
“Phụ hoàng, lão nhân kia chính là ngoại công của Huân nhi sao?”
Chú ý tới lão nhân rất cung kính với phụ hoàng, Huân nhi tuy đặt câu hỏi nhưng giọng điệu lại rất khẳng định. Tuy Huân nhi luôn cảm thấy ánh mắt hai nam nhân đứng bên cạnh lão nhân nhìn mình tựa hồ có chút kì quái, nhưng lại không nói được kì quái ở chỗ nào.
Từ người hai người có thể gọi là cữu cữu của mình, Huân nhi không cảm giác bọn họ có ác ý, nhưng cũng không giống phản ứng người bình thường nên có. Tóm lại, có lẽ vì nữ nhân là mẫu phi của mình, Huân nhi đối với ngoại công cùng những người trong nhà này có mâu thuẫn gì quá lớn, nhưng cũng không có loại kích động cùng chờ mong khi gặp lại thân nhân.
Ngồi trên ghế đá trong nhà thủy tạ, vẻ mặt thiếu niên có chút biếng nhác nhìn bố trí Ly uyển của Phong phủ bên ngoài nhà thủy tạ. Đình thai lầu các, rường cột chạm trổ, tiểu kiều nước chảy, núi giả liên trì, tuy không hoa lệ hùng vĩ như hoàng cung, nhưng phủ đệ Phong phủ có khí thế lịch sự tao nhã, không hề tầm thường.
Đưa mắt quan sát, ẩn trong khí chất tràn ngập u tĩnh của Phong phủ dường như có chút lạnh lùng của quân nhân, cũng giống như phong cảnh xinh đẹp nhàn hạ của Giang Nam làm người ta bất tri bất giác thả lỏng.
“Phụ hoàng, người nghĩ gì đó, Huân nhi đang hỏi người nga…” Không nghe thấy nam nhân trả lời, thiếu niên không khỏi xoay người, trèo lên chân nam nhân lạnh lùng tà nịnh, dựa vào lòng ngực y, sau đó ôm lấy thắt lưng rắn chắc của đối phương, bất mãn bĩu môi nói.
“Huân nhi, phụ hoàng đang nghĩ xem Phong phủ này có phải rất thú vị không? Phong phủ lão phu nhân hàng năm đều không ở phủ đệ, hai công tử Phong phủ ngoài mặt tao nhã nhưng trong lòng cũng không đơn giản, hơn nữa một người là Tây Lam tướng quân rất nổi danh, có cảm giác gia chủ Phong gia, quân vụ đại thần Phong Nham Nhạn có vẻ quá đơn giản a!”
Tuy cảm thấy Phong Nham Nhạn đơn giản bất quá vì hắn làm thần tử nhiều năm, Tây Lam Thương Khung đối với lão nhân rất trung tâm với mình đã sớm có nhận thức rất sâu. Nhưng Phong phủ thì sao? Khóe miệng Tây Lam Thương Khung không khỏi lộ ra nụ cười bí hiểm, ánh mắt nhìn ra Phong phủ bên ngoài Ly uyển tràn ngập dò xét.
“Hơn nữa, trẫm nhớ rõ, Nhược phi năm đó tiến cung, Phong phủ không hề có biểu hiện gì a. Không vui không buồn, bình tĩnh dị thường, hệt như đưa nữ nhi mình yêu thương nhất tiến cung không phải người của Phong phủ vậy.”
Mà Nhược phi bị biếm lãnh cung tám năm, Phong phủ chẳng hề quan tâm tới, Tây Lam Thương Khung có thể cho rằng bọn họ thông minh biết giữ mình, nhưng lúc mọi người đều biết Tây Lam Lam đế sủng nịch Cửu hoàng tử cỡ nào, Phong phủ vẫn như cũ không hề có động tĩnh, không cố ý tới gặp Huân nhi không nói, ngay cả Nhược phi biến mất trong lãnh cung bọn họ cũng hệt như đã quên đi người này. Nghĩ lại, Tây Lam Thương Khung không khỏi khẽ nhíu mày.
“Tang Đạt, đưa Hoán nhi đến đây cho trẫm.” Phân phó nội vụ tổng quản Tang Đạt đứng bên ngoài nhà thủy tạ, Tây Lam Thương Khung vuốt ve mái tóc đen tuyền mềm mại dài chấm đất của Huân nhi, nhìn bóng dáng Tang Đạt biến mất trước mặt, biểu tình Tây Lam Thương Khung cũng có chút đăm chiêu.
Lần này Tây Lam Thương Khung xuất cung kỳ thực không mang theo bao nhiêu người, trừ bỏ nội vụ Tang Đạt vẫn luôn hầu hạ bên cạnh mình, Hoán nhi từ nhỏ chăm sóc Huân nhi cùng Tiểu Di Tử mình mới ban cho Huân nhi, theo Tây Lam Thương Khung vào Phong phủ chỉ có một ít thị vệ đặc biệt chọn lựa.
Mà Hoán nhi, trước kia là thị nữ cùng Nhược phi tiến cung. Nhược phi nếu là tiểu nữ nhi của Phong phủ, vậy Hoán nhi làm thị nữ của Nhược phi tự nhiên sẽ không xa lạ với Phong phủ đi. Tuy Hoán nhi tiến cung đã mười mấy năm, hiện giờ Phong phủ đối với nàng có thể nói là rất xa lạ. Bất quá chuyện về Phong phủ trước phi Nhược phi tiến cung, Hoán nhi tuyệt đối rõ ràng hơn bất cứ ai trong bọn họ.
Tây Lam Thương Khung nhìn đàn cá chép cẩm hoàng sắc bơi lội trong áo nước quanh nhà thủy tạ, gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng không biết đang suy nghĩ gì. Thẳng đến khi tiếng bước chân của Tang Đạt tổng quản dần dần tiếp cận, Tây Lam Thương Khung lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hoán nhi đi theo phía sau Tang Đạt.
“Bệ hạ, ngài tìm nô tỳ?”
“Hoán nhi, ngươi có biết trẫm tìm ngươi đến có chuyện gì không?” Tây Lam Thương Khung thấy vẻ mặt có chút bất an của Hoán nhi, đạm mạc hỏi. Lân này mang Hoán nhi xuất cung, trừ bỏ nàng ta là thị nữ luôn chăm sóc Huân nhi, còn một nguyên nhân là nàng ta rất quen thuộc với Phong phủ, còn có thể tiêu trừ bất an của Huân nhi đối với những thân nhân xa lạ trong phủ.
Bên người có một người quen thuộc lại từng là thị nữ của gia đình ngoại công, hiểu rõ Phong phủ, có thể làm Huân nhi đối mặt với hoàn cảnh xa lạ dần dần bình tĩnh trở lại. Tuy Huân nhi không nói ra nhưng Tây Lam Thương Khung biết, Huân nhi của y vẫn luôn tràn ngập khát vọng đối với ngoại công của mẫu phi cùng những thân nhân có quan hệ huyết thống.
Dù sao, Huân nhi của y vẫn là một đứa bé chưa tròn mười ba tuổi, vẫn là một đứa nhỏ cực kì khát vọng sự bảo vệ cùng quan tâm của thân nhân.
“Nô tỳ không biết!” Chú ý tới sắc mặt bệ hạ không có gì bất đồng với dĩ vãng, Hoán nhi không biết vì sao bệ hạ tìm mình tới. Trở lại Phong phủ đã ly khai hơn mười năm, Hoán nhi không kích động tuyệt đối là không có khả năng.
Dù sao mình từ nhỏ được Phong phủ mua về làm thị nữ, từ nhỏ đi theo tiểu thư cùng nhau lớn lên ở Phong phủ, đối với nơi này vẫn có tình cảm rất sâu nặng. Cho dù theo tiểu thư vào cung, Phong phủ vẫn là nơi Hoán nhi không muốn xa rời.
Vốn nghĩ đới này có thể không được quay về Phong phủ, không ngờ hiện giờ nàng lại đứng ở nơi quen thuộc này. Tuy Phong phủ hiện giờ cùng trí nhớ trong mắt nàng nàng thực xa lạ, bất quá vẫn như cũ làm Hoán nhi muốn rơi lệ.Nơi này chính là nhà tiểu thư a, cũng là nhà… của mình…
“Hoán nhi, Dao Cơ phu nhân đã trở lại.” Dao Cơ phu nhân yếu ớt nhiều bệnh đi ra ngoài an dưỡng suốt vài năm nay đã trở lại, Tây Lam Thương Khung rất muốn biết người ngoại bà của Huân nhi mà y chưa được gặp mặt là người thế nào, dù sao trong ám báo, tư liệu về Dao Cơ phu nhân này chỉ có vài câu mà thôi.
Cho dù vị Dao Cơ phu nhân này vì thể chất yếu ớt nên không thể xuất hiện trước mặt người ngoài, chính là mật thám mình phái ra điều tra lão phu nhân này thế nhưng ngay cả lai lịch của nàng cũng không tra ra được, này chẳng phải rất kì quái sao?
Vốn Tây Lam Thương Khung chỉ có chút tò mò về lai lịch của Dao Cơ phu nhân nên mới thuận miệng hỏi, dù sao Hoán nhi làm thị nữ Phong phủ, lại là thị nữ bên người Nhược phi, nàng nhất định đã từng gặp qua mẫu thân Nhược phi, nhưng bất quá chỉ vô ý hỏi tới thôi, không ngờ Hoán nhi lại có phản ứng lớn như vậy.
“Cái gì, Dao Cơ phu nhân đã trở lại?” Nói cách khác Dao Cơ phu nhân hiện giờ ở trong phủ?
“Hoán nhi, ngươi tựa hồ rất kinh ngạc với chuyện lão phu nhân Phong phủ trở về a! Hơn nữa nghe giọng điệu của ngươi, ngươi tựa hồ biết Dao Cơ phu nhân trước kia không ở Phong phủ?” Nhìn thần thái biến đổi trong nháy mắt của Hoán nhi sau khi nghe tin tức mình nói, Tây Lam Thương Khung không khỏi hơi nheo mắt.
Hoán nhi luôn ở trong cung chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Huân nhi, sao nàng lại biết Dao Cơ phu nhân không ở Phong phủ? Ngay cả mình cũng sau khi quyết định để Huân nhi tới Phong phủ trụ một thời gian mới phái người âm thầm tra xét người trong Phong phủ. Nhưng cũng vì thế, Tây Lam Thương Khung mới vô tình biết được Dao Cơ phu nhân hàng năm sinh bệnh vào đúng ngày đó đã trở về Phong phủ.
“A, bẩm bệ hạ, Hoán nhi lúc nhỏ chính là được Dao Cơ phu nhân mua về phủ, vì thế đối với Dao Cơ phu nhân, Hoán nhi vẫn luôn thực tâm cảm kích. Về phần Hoán nhi kinh ngạc như vậy vì Dao Cơ phu nhân thân mình rất yếu, trước kia lúc Hoán nhi còn ở Phong phủ, Dao Cơ phu nhân vì sinh bệnh nên không ở phủ đệ. Vì thế trong lòng Hoán nhi, kì thật luôn nghĩ Dao Cơ phu nhân không có ở đây. Hiện giờ nghe bệ hạ đột nhiên nói Dao Cơ phu nhân thế nhưng đã trở lại, Hoán nhi mới cảm thấy giật mình.”
Hoán nhi năm đó chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, lần đầu tiên thấy nữ nhân xinh đẹp cao quý kia ôn nhu mỉm cười với mình thì liền rung động thật sâu. Sau khi được Dao Cơ phu nhân mua thì nàng liền theo phu nhân về Phong phủ. Bởi vì niên kỉ của nàng lúc đó xấp xỉ tiểu thư nên mới trở thành thị nữ bên cạnh tiểu thư.
Dao Cơ phu nhân kì thực rất ít xuất hiện trong Phong phủ, tuy Hoán nhi làm thị nữ cho tiểu thư nên có nhiều cơ hội nhìn thấy Dao Cơ phu nhân hơn, bất quá chỉ là lúc Dao Cơ phu nhân ở phủ đệ. Hơn nữa, theo tiểu thư lớn lên, Dao Cơ phu nhân đối với thái độ của tiểu thư lại càng làm Hoán nhi cảm thấy quái dị.
Hoán nhi không biết, vì sao mỗi lần Dao Cơ phu nhân nhìn thấy tiểu thư mày lại hơi nhăn lại, biểu tình của tiểu như cũng trở nên lạnh nhạt. Tuy đối với yêu cầu của tiểu thư, Dao Cơ phu nhân chưa từng cự tuyệt, tiểu thư muốn gì phu nhân cũng cho, chính là trong lòng Hoán nhi vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Sau khi tiểu thư tiến cung, kì thật cũng là tiểu thư tự mình ầm ĩ. Nhớ rõ lúc ấy Dao Cơ phu nhân chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu thư đang nháo loạn một cái, sau đó không nói gì rời đi. Nhưng Hoán nhi nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Dao Cơ phu nhân, sự thất vọng từ tận đáy lòng đối với nữ nhi kiều ngạo của mình.
Sau đó Hoán nhi không còn gặp Dao Cơ phu nhân, nghe nói Dao Cơ phu nhân vì bị tiểu thư làm tức giận nên bệnh cũ tái phát, không thể không ra ngoài tịnh dưỡng.
Hiện giờ nhoáng một cái qua rất nhiều năm, tiểu thư điên rồi, Tiểu điện hạ cũng trưởng thành thành một thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân, không biết Dao Cơ phu nhân thế nào? Có lẽ năm đó Dao Cơ phu nhân đúng, tiểu thư căn bản không nên tiến cung, bằng không kết cục của tiểu thư sẽ không thê thảm thế này.
Hoán nhi nhìn thiếu niên yêu dị ngồi trong lòng Lam đế bệ hạ, Tiểu điện hạ của nàng a, tuy là đứa nhỏ của tiểu thư, nhưng trừ bỏ được di truyền mĩ mạo của tiểu thư, trên người không có điểm nào giống tiểu thư cả. Ngược lại, hiện giờ nhìn kĩ một chút, gương mặt Tiểu điện hạ thế nhưng lại giống hệt như Dao Cơ phu nhân.
“Dao Cơ phu nhân sao? Hoán nhi, nói cho cho trẫm nghe thử ngoại bà của Huân nhi là người thế nào? Nhà mẹ đẻ của Dao Cơ phu nhân còn ai không?” Nếu không tra ra lai lịch của Dao Cơ phu nhân, chỉ có thể điều tra từ hướng khác.
Tuy Tây Lam Thương Khung không nghĩ một thị nữ trong Phong phủ trước kia như Hoan nhi sẽ biết được gì, bất quá nếu Dao Cơ phu nhân là mẫu thân của Nhược phi, so với người khác, Hoàn nhi làm thị nữ bên cạnh Nhược phi hẳn phải biết nhiều hơn, tuy nhiên y cũng không quá kì vọng.
“Chuyện này Hoán nhi không thể nói rõ. Cảm giác trong ấn tượng thì Dao Cơ phu nhân là một nữ nhân ôn nhu xinh đẹp, nhưng đôi khi lại cảm thấy phu nhân thực xa cách, đối với sự tình gì cũng lạnh nhạt không để tâm.” Cho dù là lúc nhìn nữ nhi của mình, ánh mắt Dao Cơ phu nhân vẫn chưa từng có ý cười, cho dù gương mặt nàng tràn ngập từ ái. Hoán nhi dường như nhớ tới gì đò, nàng hơi tạm ngừng một chút, sau đó mới nói tiếp.
“Về phần nhà mẹ đẻ của Dao Cơ phu nhân, Hoán nhi có nghe những người hầu lớn tuổi trong Phong phủ nói, Dao Cơ phu nhân có hai muội muội, hai mươi mấy năm trước từng có một nữ nhân rất đẹp tới trụ trong Phong phủ một thời gian, chẳng qua sau đó đã biến mất, không còn xuất hiện. Mà Ly uyển chính là năm đó Dao Cơ phu nhân vì nữ nhân kia đặc biệt sai người tu kiến.”
Nhớ tới bà bà mặt đầy nếp nhăn trong phủ vô tình nói chuyện này với mình, Hoán nhi không khỏi trầm tư, hình như người bên nhà mẹ đẻ của Dao Cơ phu nhân không có ai biết. Trước kia lớn lên trong Phong phủ, Hoán nhi quả thực không thấy người nào bên nhà mẹ đẻ Dao Cơ phu nhân đến Phong phủ.
“Nữ nhân kia là ai, ngươi biết không?” Chuyện hai mươi mấy năm trước, muốn tra cũng không có khả năng, huống chi theo lời Hoán nhi, người kia đã biến mất không còn xuất hiện. Nghe đến đó, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhíu mày.
“Dạ Cơ, muội muội của Dao Cơ phu nhân.”