“Mạn Đà La…….”
Theo cơn điên cuồng của nữ nhân, không khí quỷ dị đột nhiên nổi lên một trận gió, tựa hồ có thứ gì đó thức tỉnh làm ma lực cường đại dao động. May mắn nơi na là lãnh cung không ai chú ý, nếu không chỉ trong nháy mắt ma lực dao động cũng đủ gây ra một trận náo loạn.
Nhưng sự dao động ma lực vừa biến mất, giữa không trung lại xuất hiện một thiếu niên tuyệt mĩ đang lơ lửng. Thiếu niên mặc lễ phục cổ hắc sắc hoa lệ tinh xảo, thoạt nhìn thần bí lại quỷ dị.
Mái tóc đen của thiếu niên tung bay sau lưng, đôi mắt đen láy sâu thẳm ảm đạm không có chút cảm tình, cứ như vậy lơ lửng trên không, từ trên cao lạnh lùng nhìn nữ nhân đang phát cuồng.
Thiếu niên xuất hiện quỷ dị như thế nhưng Nhược phi hoàn toàn không cảm giác có gì bất ổn. Đóa Mạn Đà La trong đêm đen này luôn thần bí như vậy, làm bạn với nó 7 năm, nàng làm thế nào có thể sợ hãi.
Hơn nữa, khế ước của bọn họ vẫn còn tồn tại, tinh linh Mạn Đà La sẽ không tổn thương nàng. Mặc dù nhiều lúc nàng cảm giác được tinh linh hắc sắc này dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, nhưng nữ nhân đáng thương bị dục vọng chi phối không hề để tâm nhiều như vậy. Chỉ cần có thể giúp nàng rời khỏi lãnh cung, nàng không thèm quan tâm tới những chuyện khác.
“Mạn Đà La, vì sao lại như vậy? Ngươi nói cho bản cung biết vì sao lại như vậy? Không phải ngươi nói sẽ thực hiện nguyện vọng của bản cung sa, để bản cung rời khỏi lãnh cung chết tiệt này sao? Vì cái gì bây giờ bản cung bị bệ hạ mang ra ngoài, nhưng lại là tới hàng cung tiên hoàng bị vứt đi kia, ngươi nói cho ta biết a!”
Đối mặt với ánh mắt chỉ trích của Nhược phi, thiếu niên trong không trung cười lạnh. Nhìn bộ dáng chật vật, xấu xí của nữ nhân, ánh mắt thiếu niên tràn ngập chán ghét.
“Không vì cái gì cả.” Ngữ khí lạnh nhạt, thiếu niên không thèm nhìn mặt nữ nhân làm người ta ghê tởm kia.
“Cái gì, ngươi nói cái gì? Mạn Đà La, ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái khế ước?” Nhược phi lần này thực sự luống cuống. Không, không được, Mạn Đà La không thể làm trái khế ước của bọn họ.
Toàn bộ hi vọng của nàng hiện giờ đều đặt vào người tinh linh hắc sắc đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình này, nếu bó cũng từ bỏ nàng, một cung phi thất sủng như nàng làm sao quay lại cuộc sống tôn vinh như quá khứ.
“Mạn Đà La, đừng quên, ngươi đã kí tinh tinh khế ước cổ xưa với ta, nếu không hoàn thành ngươi cũng đừng mong sống khá giả. Huống chi, lúc trước ngươi không phải nói sẽ thực hiện nguyện vọng của ta sao? Vì cái gì bây giờ lại hối hận. Làm ta rời khỏi lãnh cung đối với ngươi không phải rất dễ dàng sao? Vì sao ngươi lại không chịu giúp ta?”Ở chung với đóa hoa hắc sắc xinh đẹp này lâu đến vậy, Nhược phi làm thế nào không biết năng lực của hắn. Hắn đã giúp nàng nguyền rủa phi tử hậu cung không thể sinh dục một cách dễ dàng.
Vì cái gì hiện tại không giúp nàng một lần nữa trở về hậu cung? Đây không phải nguyên nhân hắn vẫn luôn ở cạnh nàng sao? Vì cái gì bây giờ lại không thực hiện?
“Ngô chưa từng vi phạm lời thề với ngô chủ, vĩnh viễn không vi phạm.” Lúc nói tới ‘ngô chủ’, biểu tình lạnh nhạt của thiếu niên đột nhiên nhu hòa. Nhưng ngay sau đó, lúc nhìn tới nữ nhân lại lạnh băng như cũ.
“Vậy vì sao khi nãy ngươi không giúp ta giết chết tên ác ma kia, vì cái gì lúc ta kêu cứu lại không giúp ta?” Nếu lúc nãy giết chết đứa nhỏ kia sẽ không xuất hiện chuyện sau đó, bệ hạ cũng không không tin tưởng nàng, còn nghĩ là nàng phát điên muốn đưa nàng tới hành cung tiên hoàng để tu dưỡng.
Nàng căn bản không điên, vì cái gì phải tới hành cung vứt đi kia mà tu dưỡng? Hơn nữa đứa nhỏ kia quả thực là Ma tộc, vừa rồi nàng thực sự thấy ánh mắt của nó chuyển thành màu tím.
Ma tộc đã sớm tiêu thất trên Thương Lam đại lục, hiện tại đã trở thành chủng tộc trong truyền thuyết. Nhưng trong những bộ sách cổ xưa lưu truyền, vẫn có chút ghi chép về Ma tộc. Lúc Nhược phi chưa tiến vào hoàng cung, trong phủ Tây Lam Quân vụ đại thần, nàng từng vô tình thấy qua trong thư phòng phụ thân.
Nhớ rõ khi ấy, phụ thân đột nhiên xuất hiện suýt chút nữa đã hù chết nàng. Hơn nữa vì chuyện này, phụ thân luôn sủng ái thiếu chút nữa đã đánh nàng. Nghĩ tới lại cảm thấy không thể tin nổi, ánh mắt của phụ thân nhìn nàng khi đó, hệt như muốn giết người diệt khẩu.
Bất quá sao có chuyện như thế, nàng chính là đứa con gái phụ thân yêu thương nhất, phụ thân sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà muốn giết nàng chứ.
Cũng vì thế lúc nãy nhìn thấy đôi tử mâu của đứa nhỏ kia nàng mới kinh hoảng như vậy. Tử mâu, kia đúng là Ma tộc được miêu tả. Hơn nữa móng tay nó còn đột ngột dài ra, lóe hàn quang sắc bén, như thế sao có thể là nhân loại, bệ hạ vì cái gì lại không tin nàng.
Mà vừa nãy, nàng suýt chút nữa đã bị ác ma kia giết chết. Nhưng dù nàng gọi thế nào, Mạn Đà La mà nàng luôn ỷ lại lại không hề đáp trả, vì sao chứ? Chẳng lẽ Mạn Đà La cũng sợ đứa nhỏ kia?
“Bởi vì ngươi không phải chủ nhân của ta a!”