[Dịch]Tây Lam Yêu Ca

Chương 260 : Cổ Mộ • Đạo Sĩ




Đi vào trong mộ địa, đầu tiên nhìn thấy chính là hình ảnh hỗn loạn, hệt như đã từng xảy ra một trận chiến, rất nhiều nơi bị phá hủy. Nhất là vách tường vừa gồ ghề có vẻ bất quy tắc.

“Sư phụ, sao lại thế này? Chẳng lẽ từng có người tiến vào? Hơn nữa xem ra còn bị công kích mãnh liệt.”

“Cẩn thận một chút, cổ mộ này không tầm thường.”

Linh khí bên trong cổ mộ còn nồng đậm hơn bên ngoài, thậm chí còn nhiều hơn gấp bội. Tiến vào đây liền cảm nhận được cảm giác đắm chìm trong linh khí, từng lỗ chân lông trên cơ thể tựa hồ đều kích động vui sướng. Cho dù là núi Côn Luân nổi danh là động tiên chỉ sợ cũng không có linh khí nồng đậm như nơi này.

Bất quá lời nói của tiểu đạo sĩ kì thật đúng lúc nhắc nhở đám người đang chìm đắm trong hưng phấn, tình huống nơi này thực quỷ dị.

Cẩn thận đánh giá hoàn cảnh trong cổ mộ, nhất là những nơi bị một lực mạnh phá hủy, gương mặt nhóm lão đạo sĩ có chút ngưng trọng cùng khẩn trương.

Vết trảo khắc sâu trên vách tường cùng chưởng ấn thật lớn này rõ ràng do một con mãnh thú có thể hình cực lớn gây ra. Không, không nên nói là mãnh thú, phải nói là một con cổ thú có tu vi rất mạnh, hơn nữa rất có khả năng là thú bảo hộ trấn thủ ở ngôi cổ mộ này từ thời kì thượng cổ.

Yêu thú tồn tại từ thời thượng cổ? Nghĩ đến đây, mọi người liền mất bình tĩnh.

Cho dù trước kia bọn họ kiêu ngạo về tu vi của bản thân cỡ nào thì cũng không cuồng ngạo đến mức tự nhận có thể đánh bại thú bảo hộ thượng cổ a! Khó trách, khó trách nơi này linh khí dư thừa nhưng lại không có ai chiếm cứ. Nguyên lai đã bị chiếm đoạt trước rồi.

Đương nhiên, có thể có thú bảo hộ cường đại như vậy trấn thủ hơn ngàn năm, chủ nhân của cổ mộ này lại càng thần bí hơn.

“Sư phụ, mau tới xem, nơi này có vết máu lớn. Chính là xung quanh không tìm thấy bất cứ thi cốt nào. Sư phụ, này có phải chứng minh người từng tiến vào cổ mộ này vẫn còn sống? Là vận khí. Hay dựa vào thực lực?”

“Vết máu? Đâu?”

Đám người đang đánh giá bố trí xung quanh cổ mộ, trong lòng thầm cảnh giác đề phòng, nghe thấy tiếng thanh niên đi cuối hàng tất cả không khỏi vội vàng đi tới trước một vách tường bị phá hủy.

Nơi đó, vết máu nhuộm thạch bích thành một màu đỏ sậm, nhìn thực ghê người.

“Xem ra quả thật từng có người tiến vào, cũng bị công kích mãnh liệt. Hẳn là đám người kia đã vô tình xúc phạm anh linh của chủ nhân cổ mộ, thức tỉnh thú bảo hộ nên mới làm nó phẫn nộ đến vậy.”

“Sư huynh, chẳng lẽ đây là nguyên nhân cỗ sức mạnh mãnh liệt mà chúng ta vô tình cảm giác được nửa tháng trước sao? Bởi vì tòa cổ mộ này đột nhiên thức tỉnh, linh khí vận tác nên thoáng chốc hơi thở mãnh liệt bộc phát làm chúng ta ở tít trên núi Côn Luân cũng cảm thấy hoảng sợ?”

Nghĩ đến nửa tháng trước, lúc bọn họ vẫn như bình thường tĩnh tu trên Côn Luân, đột nhiên một hơi thở cường đại làm bọn họ theo bản năng kinh hoảng đột nhiên xuất hiện, bừng tỉnh tất cả đệ tử Côn Luân, giờ nghĩ lại, tất cả mọi người vẫn không khỏi khiếp đảm. Khí thế kia thật sự đáng sợ, chỉ sợ ngay cả tiên nhân cũng không được như vậy đi.

Bọn họ bất quá chỉ là một đám tu chân giả Kim Đan Kỳ mà thôi, ngay cả nguyên anh còn chưa có, sao có thể chống cự nổi uy áp cường đại kia.

Địa cậu hiện tại, Hoa Hạ hiện tại, linh khí đã sớm ngày càng thưa thớt, căn bản không đủ để tu vi bọn họ tăng trưởng nhiều. Tu vi hiện giờ chỉ sợ đã là cực hạn.

Này cũng là nguyên nhân vừa nãy tiến vào cổ mộ, cảm nhận linh khí tràn đầy ở đây lại kích động đến vậy.

Muốn tu vi từng bước tinh tiến, đối với điều kiện linh khí cằn cỗi hiện giờ thực sự quá khó khăn. Mà tòa cổ mộ hồng hoang này lại có đủ điều kiện thúc tiến tu vi. Bọn họ sao có thể bình tĩnh được.

Nếu không nhìn thấy dấu vết đánh nhau kịch liệt trong cổ mộ, suy đoán nơi này có thể có một con yêu thú thượng cổ cực kì lợi hại hung mãnh, chỉ sợ bọn họ đã sớm ngồi xếp bằng tu luyện.

Khó có dịp tìm được một động tiên có linh khí tràn đầy như vậy, bọn họ sao lại từ bỏ cơ hội nâng cao thực lực! Có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất trong cuộc đời để nâng cao thực lực.

“Ra mòi, quả thật không thể thoát khỏi can hệ với nơi này. Hơi thở ở đây thực hỗn loạn, trừ bỏ âm khí cùng linh khí cực kì đậm đặc, thế nhưng còn có cả hơi thở ma tộc. Này thực làm người ta lo lắng. Nếu có ma tộc xuất hiện thì thế gian này chỉ sợ sắp nhấc lên sóng gió.”

“Sư huynh, hơi thở ma tộc ở đây rất đậm, hẳn đã ở lại đây một khoảng thời gian dài. Xem hơi thở lưu lại trong không khí thì thực thuần túy mãnh liệt, hẳn là một ma tộc rất mạnh. Chỉ sợ với thực lực của chúng ta hiện giờ, căn bản không phải đối thủ. Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ma tộc lại đột nhiên xuất hiện?”

Sắc mặt nhóm lão đạo đều trở nên ngưng trọng, nếp nhăn nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết muỗi.

“Chẳng lẽ, nơi này kì thật là cửa vào ma giới?” Cho nên mới có hơi thở cường đại làm bọn họ khiếp đảm? Cho dù chỉ là chút không khí lưu lại thôi cũng đủ làm người ta lo lắng.

“Không có khả năng. Cửa vào ma giới không phải ở trong này.” Lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt mặt mũi hiền lành có vẻ là người dẫn đầu kia lắc đầu phủ định.

“Sư huynh, cũng không nhất định a. Ai biết cửa vào ma giới rốt cuộc có mấy cái, không có khả năng chỉ có một cái mà chúng ta biết kia mà thôi. Có lẽ nơi này chính là một cửa khác.”

“Nơi này linh khí sung túc như vậy, so với núi Côn Luân không hề thua kém, thậm chí còn nồng đậm hơn, sao có thể là cửa vào ma giới. Sư đệ, sao lại không dùng đầu óc suy ngẫm như vậy.”

Giọng điệu tiếc nuối rèn sắt không thành thép, lão đạo râu tóc hoa râm vuốt chòm râu, ánh mắt trầm tư.

“Sư phụ, sư thúc, hai người mau tới xem, chỗ này có một thạch thất.” Lúc mọi người nhất thời có chút trầm mặc, một đệ tử trẻ tuổi đột nhiên kinh ngạc hô lớn.

“Cái gì, thạch thất?” Theo âm thanh, mọi người đều đi qua, liền thấy bên kia quả nhiên có một gian thạch thất.

Trong tình cảnh thần bí khó lường, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh thức yêu thú thượng cổ đang ngủ say, tâm tư mọi người cũng trở nên dị thường cẩn thận.

“Thanh Minh, trò mở cửa đá ra. Cẩn thận một chút, đừng làm ra tiếng vang quá lớn.”

“Dạ, sư phụ!” Nói xong, một thanh niên đứng phía sau nhóm lão đạo dị thường cung kính bước ra, sau khi hành lễ với những người trước mặt liền cẩn thận đi tới trước cánh cửa thạch thất trong cổ mộ dị thường thần bí quỷ dị.

Có lẽ từng bị mở ra nên thanh niên đạo sĩ không chút cố sức đã thoải mái đẩy cánh cửa đá.

“Này… này… sao đẩy nhẹ một cái liền… liền mở ra? Chẳng lẽ yêu thí thượng cổ trấn thủ cổ mộ này kì thật vẫn còn ngủ say, hoặc là đã rời đi?” Nhìn tình huống bất ngờ trước mắt, nhóm lão đạo không khỏi hai mặt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy hồ nghi.

“Rời đi? Không có khả năng. Nếu thú bảo hộ viễn cổ ngủ say hơn ngàn năm, khẳng định vẫn luôn bảo hộ chủ nhân của mình, sao có thể dễ dàng rời đi. Hơn nữa, có vẻ có người từng xông vào mà bị thương, như vậy càng không có khả năng nó chọn lựa rời đi. Trừ phi…”

“Sư huynh, trừ phi cái gì?”

“Trừ phi, chủ nhân của nó đã không còn ở nơi này nên nó mới quyết định rời khỏi cổ mộ, bảo hộ bên cạnh chủ nhân.” Sắc mặt ngưng trọng trầm tư một chốc, lúc này lão đạo mới nghiêm nghị nói.

“Sư huynh, có thể sao? Nơi này chính là cổ mộ a! Lại còn là cổ mộ viễn cổ có lịch sử hơn ngàn năm, chỉ sợ có trước cả lúc nhân loại tồn tại. Hiện giờ qua nhiều năm như vậy, chủ nhân cổ mộ hồng hoang này chỉ sợ ngay cả linh hồn cũng đã luân hồi chuyển thế, sao nó có khả năng rời đi?”

“Sư đệ, tin tưởng đệ cũng chú ý, linh khí nơi này dị thường dồi dào, căn bản không phải hoàn cảnh đã sớm bị ô nhiễm nghiêm trọng bên ngoài sinh ra. Như vậy, vì sao lại dồi dào như vậy?”

“Phạm vi năm trăm mét xung quanh tòa cổ mộ này, không khí cũng thực tươi mát dễ chịu, mang theo khí tự nhiên làm người ta trầm mê. Ngay cả thực vật cũng xum xuê tươi tốt hơn hẳn nơi khác, sức sống cực kì mãnh liệt.”

“Chính là mọi người không phát hiện sao? Một khi ra khỏi phạm vi này, chúng lại hoàn toàn không có gì khác biệt với cây cối bên ngoài. Có thể nói khu rừng rậm nguyên thủy này cũng lấy cổ mộ làm nền móng mà sinh sôi. Chẳng lẽ vừa nãy cưỡi ngự kiếm phi hành trên không không phát hiện, khu rừng này lấy cổ mộ làm trung tâm mà mở rộng ra xung quanh sao?”

“Nhất là nơi này, vị trí trung tâm nhất, hệt như thánh địa được nhóm động thực vật xung quanh thủ hộ, không dễ dàng để người ta tiếp cận.”

“Mãnh thú hung mãnh nhất rừng rậm này cũng vì được linh khí bao bọc một thời gian dài mà trở nên cường đại, người bình thường trong mắt chúng căn bản đều là một bữa ăn thêm. Thậm chí đám thực vật không thể nhúc nhích này chỉ sợ cũng có trí tuệ.”

“Một nơi thần bí cổ xưa tồn tại ngàn vạn năm, sau khi trải qua lịch sử tôi luyện vẫn duy trì linh khí hội tụ không tiêu tan, này thuyết minh điều gì biết không? Cho dù chủ nhân ngôi cổ mộ này đã từ thế nhưng vẫn như cũ không thể phủ nhận người này cực kỳ cường đại, đến mức không thể tưởng nổi như ngôi mộ này vậy. Tuyệt đối không phải người mà chúng ta có thể thấu triệt.”

Lúc nói chuyện, lão đạo cũng chậm rãi cùng nhóm đệ tử tiến vào thạch thất.

Nghênh đón mọi người là một bầu trời đầy sao đang vận chuyển, quỹ tích thần bí không thể nghịch chuyển. Làm người ta không khỏi chấn động, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng không thể tin.

“Đây là cái gì? Vũ trụ mini?”

Làm tiểu đạo sĩ ở thế kỷ hai mươi mốt, bọn họ không bảo thủ nghiêm nghị như nhóm trưởng bối, tự nhiên đối với xã hội nhân loại hiện tại có hiểu biết nhất định. Bởi vậy, lúc nhìn thấy những vì sao lấp lánh lóe sáng, đám tiểu bối bọn họ đều thực khó hiểu cùng khiếp sợ.

“Này… này…”

Chỉ liếc mắt một cái, nhóm lão đạo liền cảm giác tu vi mình đột nhiên gợn sóng. Nội phủ lục tạng vốn yên lặng thoáng chốc chuyển động, làm nhóm lão đạo tự xưng là chu vi không tồi đều có chút kinh hoảng. Cũng may, sau khi dời tầm mắt thì cơ thể cũng chầm chậm bình tĩnh trở lại.

“Sư huynh, huynh xem đó là gì?”

“Cái gì?” Theo âm thanh nhìn qua, vài vị lão đạo không khỏi nhìn thấy trận pháp sao sáu cánh cổ xưa lơ lửng giữa không trung.

Cổ trận phức tạp lóe sáng sắc tím thần bí dưới bầu trời đầy tinh tú có vẻ dị thường hấp dẫn tâm thần cùng lực chú ý của mọi người. Giống như có một loại ma lực không nói rõ, làm người ta đui mù.

“Đây là cái gì…” Có chút mất khống chế tiến tới, tựa hồ muốn chạm vào cổ trận lóe sáng kia, không ngờ, đúng lúc này, trận pháp sao sáu cánh vốn lẳng lặng lơ lửng đột nhiên xoay tròn, lúc tất cả trở tay không kịp tỏa ra quang mang lóa mắt.

“Sư huynh, cẩn thận!”

“Sư phụ, cẩn thận!”

Vài vị đạo sĩ phía sau muốn xông tới kéo lão đạo, nhưng không ngờ bị một lực mạnh chấn văng ra ngoài.

Đợi mọi người thật vất vả bò dậy ngẩng đầu nhìn tới trước thì phát hiện giữa bầu trời sao, phía trên trận pháp vốn trống rỗng kia thế nhưng lơ lửng một nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng.

Hơi thở tử vong mãnh liệt ập tới, thạch thất vốn có chút lạnh lẽo sau khi nam nhân xuất hiện thoáng chốc trở nên âm lãnh cùng khủng bố vô cùng, làm mọi người đều không ngừng rùng mình, sợ hãi đến run lẩy bẩy.

“Ngươi ngươi ngươi… ngươi là ai?”

“Ngô là chủ nhân Thập Điện của minh phủ, chưởng quản hướng sinh cùng luân hồi của linh hồn!”

Bễ nghễ lại lạnh lùng nhìn đám người chật vật không có chút uy hiếp té đầy trên đất, ánh mắt nam tử tuấn mỹ lơ lửng trên không thực tĩnh mịch, không có bất cứ tình cảm nào dao động.

Đánh giá xung quanh một chút, đột nhiên cảm nhận được một hơi thở quen thuộc trong cổ mộ, biểu tình thâm trầm của nam nhân đột nhiên trở nên nhu hòa.

Là nơi này sao? Mạn La của ta, ngươi ở đây sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.