[Dịch]Tây Lam Yêu Ca

Chương 222 :  Nữ Hài Nha Nhi




“Bệ hạ, ta đã gặp Cổ Tháp Tây Tư.”

Âm thanh A Thụy Tư vẫn trấn tĩnh trầm ổn như cũ, nhưng rõ ràng ẩn ẩn có chút kích động hoàn toàn khác trước kia, ánh mắt nhìn về phía Tây Lam Thương Khung lại có một loại thả lỏng.

Cổ Tháp Tây Tư a, nam nhân kia dù sao cũng từng là bằng hữu tốt nhất của hắn ở thần tộc. Lúc trước Cổ Tháp Tây Tư ngã xuống ở đài lục thần, người mất mác nhất thương tâm nhất tự nhiên chính là chiến thần A Thụy Tư. Bởi vậy, hiện giờ ở đại lục nhân loại gặp lại người bạn tốt đã ngã xuống, A Thụy Tư sao có thể không vui sướng, không kích động.

Bằng hữu tốt ngã xuống vạn năm trước, hiện giờ tuy không còn là người thần tộc nhưng dù sao chưa hồn phi phách tán thì vẫn còn cơ hội luân hồi. Thậm chí xuất phát từ cơ duyên xảo hợp, Cổ Tháp Tây Tư có thể khôi phục kí ức thuộc về thần tộc của mình, này có thể xem là một loại bồi thường đi.

Có kí ức thần tộc viễn cổ đối với Cổ Tháp Tây Tư hiện giờ thân là nhân loại tuyệt đối là trăm lợi mà không hại! Cũng rất có lợi cho tu vi của hắn sau này, có thể nói là không gì sánh bằng.

“Cổ Tháp Tây Tư…” Nghe cái tên từ miệng A Thụy Tư, Tây Lam Thương Khung không khỏi khựng lại một chút.

Cổ Tháp Tây Tư sao? Quân đoàn trưởng quân đoàn Trảm Hồn dưới trướng của y, vị tướng quân thần tộc nổi tiếng với tác phong cơ trí gian xảo đa biến. Nam nhân cuối cùng đã xuống ở đài lục thần.

“A Thụy Tư, ngươi gặp Cổ Tháp Tây Tư ở nơi nào?” Cổ Tháp Tây Tư, hắn cũng luân hồi sao? Thần tộc nếu ngã xuống ở đài lục thần sẽ không còn là thần tộc nữa. Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn tiến vào luân hồi.

“Hắn ở…” Nhìn quân vương mà mình vẫn nguyện trung thành, A Thụy Tư do dự một chút, cuối cùng kiên định nói: “Hắn ở Phong phủ, nói cách khác quân vụ đại thần Phong Duyên Ngạn hiện giờ của bệ hạ chính là Cổ Tháp Tây Tư.”

“Phong Duyên Ngạn?” Hóa ra là hắn sao?

Lão nhân từ lúc y chưa trở thành người thống trị Tây Lam vẫn luôn kiên định đứng phía sau. Quân vụ đại thần vẫn luôn một lòng trung tâm với y.

Hóa ra, hắn chính là Cổ Tháp Tây Tư sau khi luân hồi sao?

Xem ra, kí ức của Cổ Tháp Tây Tư còn khôi phục trước cả lúc y thức tỉnh, thậm chí là từ rất sớm, từ lúc vẫn còn là một nam tử trẻ tuổi hào hoa phong nhã, từ lúc lần đầu tiên xuất hiện trước mắt y, chỉ sợ hắn đã sớm biết gì đó.

Bằng không, Tây Lam Thương Khung khi đó hoàn toàn không hề nổi bậc trong số hoàng tử, không được sủng cũng không tiền không thế, Phong Duyên Ngạn vốn được phần lớn hoàng tử xem trọng muốn mượn sức sao lại nguyện trung thành với y, thậm chí là kiên định không chút dao động. Y phải sớm nghĩ tới mới đúng?

Bất quá bởi vì mọi người đều biết, một khi thần tộc ngã xuống đài lục thần thì thần cách thuộc về thần linh trên người Cổ Tháp Tây Tư tự nhiên cũng không còn.

Cho nên Tây Lam Thương Khung chưa từng hoài nghi lão nhân vẫn kiên định đứng phía sau mình, người này có thể xem là cường giả hiếm có trong nhân loại, nhưng nếu hắn là quân đoàn trưởng quân đoàn Trảm Hồn với tác phong quỷ dị nổi tiếng khắp hai giới thần ma của y thì cũng không có gì lạ.

Tây Lam Thương Khung cũng thật không ngờ, bởi vì A Thụy Tư đột nhiên tới đại lục nhân loại, thậm chí vì ấu tử Phong Diệp mà tới trụ ở Phong phủ, thế nhưng lại tương ngộ Cổ Tháp Tây Tư, cũng chính là quân vụ đại thần Phong Duyên Ngạn của y hiện giờ, thậm chí còn thừa nhận thân phận.

Y nhớ rõ, Cổ Tháp Tây Tư vốn chính là bằng hữu tốt nhất của A Thụy Tư, cũng là chiến hữu cùng đồng bạn tín nhiệm nhất.

“Bệ hạ, Cổ Tháp Tây Tư hắn còn có thể trở lại thần tộc không?” Cứ việc biết là không có khả năng, thậm chí phải ép buộc, A Thụy Tư vẫn hi vọng Cổ Tháp Tây Tư có thể trở về thần tộc, có thể đứng trong lĩnh vực thần tộc. Quân đoàn Trảm Hồn, đại chiến đoàn cường đại không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó cũng cần Cổ Tháp Tây Tư dẫn dắt.

“Một khi ngã xuống đài lục thần thì không còn là thần tộc nữa. A Thụy Tư, điểm này ngươi rõ hơn ai hết.”

“Chính vì hiểu rõ nên mới cảm thấy đau lòng cùng mất mác a. Cổ Tháp Tây Tư vốn là tướng quân ưu tú cùng lí trí nhất thần tộc, hiện giờ chỉ có thể làm một nhân loại cố gắng kéo một hơi tàn trong cuộc sống ngắn ngủi, thậm chí ngày qua ngày phải đối mặt với già nua, là một anh hùng tuổi xế chiều.”

“Bệ hạ, ngươi có biết ngày đó ta nhìn thấy Cổ Tháp Tây Tư hiện giờ thế nhưng tóc đã bạc, nhìn thân thể yếu ớt cùng sinh mệnh ngắn ngủi, ta đau lòng cỡ nào không? Cổ Tháp Tây Tư hắn từng là tướng quân suất sắc nhất thần tộc a! Sao lại có thể trải qua một đời lại một đời luân hồi ngắn ngủi ở nhân thế.”

“A Thụy Tư, đó là Cổ Tháp Tây Tư tự mình lựa chọn. Làm chiến hữu mà hắn tín nhiệm, ngươi hẳn phải tôn trọng lựa chọn của hắn.”

“Bệ hạ, ta biết. Kỳ thật ta đều biết, này là Cổ Tháp Tây Tư tự mình chọn lựa, chẳng qua làm bằng hữu của hắn, ta không muốn bằng hữu của mình quên đi hết thảy mọi thứ về thần tộc. Cho dù hắn đã luân hồi chuyển thế thành nhân loại, ta vẫn hi vọng Cổ Tháp Tây Tư vẫn không quên thần tộc, không quên mình từng là tướng quân thần tộc.”

Nói xong, A Thụy Tư không khỏi trầm mặc. Dù sao cũng là tiếc nuối chôn dấu trong lòng vạn năm qua, sau khi gặp lại Cổ Tháp Tây Tư, A Thụy Tư tự nhiên cảm khái vô vàn.

Ngay lúc A Thụy Tư trầm mặc, sắc mặt Tây Lam Thương Khung ẩn ẩn ý tứ hàm xúc không rõ thì Huân nhi từ lúc A Thụy Tư mở miệng liền lẳng lặng đứng bên người nam nhân đột nhiên lên tiếng.

“Phụ hoàng, có người đi theo chúng ta.” Lại còn đi theo cả một đường, không nhanh không chậm bám theo ở phía xa xa. Nói xong, thiếu niên không khỏi quay đầu nhìn ra sau lưng.

Nơi đó, một thiếu nữ thoạt nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi đang bám theo bọn họ.

Lúc nhìn thấy thiếu niên đột nhiên quay đầu nhìn mình, thiếu nữ rõ ràng sửng sốt, bất quá sau đó lại lộ ra một nụ cười thực sáng lạn, cười đến mức làm Huân nhi có chút hoảng hốt.

Thiếu nữ này, bộ dáng rất đáng yêu. Đôi mắt thật to, lông mi thật dài, còn có gương mặt trái xoan tinh xảo, phối hợp lại cùng một chỗ làm người ta có cảm giác thực tươi đẹp. Nhất là ánh mắt, thực thuần khiết long lanh, làm người ta có cảm giác thoải mái.

Thiếu nữ như vậy tuyệt đối không giống người ôm mục đích theo dõi bọn họ.

Hơn nữa thực hiển nhiên, thiếu nữ này cũng không biết làm sao đi theo mà không bị người ta phát hiện, thậm chí còn can đảm bám sát phía sau, ánh mắt to tròn long lanh thực ủy khuất.

“Ngươi là ai? Đi theo chúng ta làm gì?” Nếu không cảm giác sai, lúc mình cùng phụ hoàng đi trên phố, tiểu nữ hài nãy đã đi theo sau bọn họ, hơn nữa còn bám theo tận vài con phố.

“Ca ca, bộ dáng ngươi thật đẹp.”

Huân nhi: “-__-#…” Hắc tuyến a!

“Ca ca, Nha nhi lạc đường rồi, Nha nhi không tìm thấy đường về nhà. Ca ca, ngươi sẽ dẫn Nha nhi về nhà sao? Nha nhi thực đói bụng, ca ca, chúng ta mau về nhà đi.”

Không để ý tới sắc mặt khó coi cùng bất đắc dĩ của thiếu niên, thiếu nữ không ngừng lầm bầm, ánh mắt nhìn về phía Huân nhi điềm đạm long lanh hệt như sắp khóc tới nơi.

“Nha nhi?” Là tên của thiếu nữ trước mặt sao? Bất quá lời nàng nói sao mình có chút không hiểu a! Quay đầu nhìn phụ hoàng ở bên cạnh, liền thấy trong mắt nam nhân cũng tràn đầy nghi hoặc.

“Ca ca, Nha nhi thực đói quá. Chúng ta mau về nhà đi, bằng không nương sẽ lo lắng a. Nha nhi không muốn nương lo, nương đang bệnh thực nặng a, Nha nhi sợ lắm, Nha nhi sợ nương sẽ đột nhiên không thấy nữa, nương sẽ không cần Nha nhi nữa. Ca ca, Nha nhi sợ.” Chạy tới vài bước, thiếu nữ muốn nắm lấy tay Huân nhi.

Ngay lúc này, không biết một đám nhóc khoảng bảy tám tuổi chạy tới vui vẻ hô với thiếu nữ: “Nha nhi ngốc, Nha nhi ngốc. Xem kìa xem kia, mau tới xem ngốc cô thấy nam hài xinh đẹp liền chạy theo người ta kìa. Chỉ cần thấy đẹp một chút liền tưởng là ca ca mình, quả nhiên là ngốc muốn chết.”

“Ngốc cô ngốc cô, ca ca bỏ ngươi rồi, không cần ngươi nữa a. Ha ha ha!”

“Ngu ngốc ngu ngốc, ca ca ngươi cũng không muốn ngươi rồi, phải làm sao bây giờ a. Ha ha ha!”

“Không phải không phải, Nha nhi không ngốc, không ngốc. Ca ca nói Nha nhi thực thông minh, học gì cũng rất nhanh, Nha nhi là thiếu nữ thông minh nhất. Ca ca sẽ không lừa Nha nhi, cũng không có không cần Nha nhi. Các ngươi xấu xa, các ngươi xấu xa, các ngươi cứ nói Nha nhi ngốc, xấu xa xấu xa. Các ngươi là đồ xấu xa, các ngươi khi dễ Nha nhi. Ca ca, ca ca, ngươi không có không cần Nha nhi đúng không?”

Giọt nước mắt trong suốt chảy xuống gò má, thiếu nữ đẫm lệ kéo ống tay áo thiếu niên, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng cùng bất an. Thật giống con mèo nhỏ biết mình sắp bị vứt bỏ, ánh mắt thật to long lanh nước mắt đang phản chiếu ảnh ngược của thiếu niên.

“Nha nhi…” Huân nhi cúi đầu nhìn thiếu nữ đang bối rối bất an kéo ống tay áo mình, lại nhìn đám nhóc con đang cười nhạo thiếu nữ bên kia, không khỏi hốt hoảng không biết xảy ra chuyện gì.

“Ca ca, Nha nhi sợ, chúng ta về nhà đi, chúng ta về đi được không? Ca ca, nương ở nhà có một mình, chúng ta mau về được không? Ca ca, ngươi không có không cần Nha nhi đúng không? Ca ca, ca ca…”

“Đương nhiên sẽ không.” Xoa mái tóc dài mềm mại của thiếu nữ đang bất an, Huân nhi cúi đầu mỉm cười ôn nhu, làm thiếu nữ thoáng chốc cũng cười theo.

“Ca ca…”

“Ngốc cô ngốc cô, Nha nhi ngốc, Nha nhi ngốc. Ca ca ngươi không muốn ngươi, người kia căn bản không phải ca ca ngươi. Quả nhiên là ngu ngốc, ngay cả bị người ta lừa cũng cười được. Cẩn thận đó là bọn buôn người, sẽ mang Nha nhi đi bán a. Ha ha ha!”

Nghe tiếng cười chói tai truyền tới, nhìn đám nhóc con cười nhạo bên kia, Huân nhi không khỏi nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn qua đó thoáng chốc tràn đầy ý lạnh. Lạnh tới tận xương tủy, làm kinh sợ đám tiểu quỷ vừa nãy còn tùy tiện cười đùa.

“Mới không phải, mới không phải, các ngươi nói dối, ca ca sẽ không mang Nha nhi đi bán, các ngươi gạt ta. Các ngươi là người xấu, người xấu.” Nói xong, thiếu nữ thực kích động gào lên, mà theo cảm xúc tăng lên, xung quanh thiếu nữ đột nhiên phát sinh một trận ma pháp dao động mãnh liệt phóng về phía đám tiểu quỷ kia.

“Nương ơi, cứu mạng a, cứu mạng, đây là gió gì a…”

“Đang yên lành lại nổi cuồng phong, nhất định là ngốc cô làm. Ngốc cô là yêu quái.”

“Ngốc cô nổi bão rồi, ngốc cô nổi bão rồi, mau chạy a.” Nói xong, một đám tiểu hài mới nãy còn thực kiêu ngạo kinh hoảng chạy tán loạn, nháy mắt đã chia ra thành nhiều hướng mà chạy. Cũng ngay lúc này, một tiếng rống giận của thiếu niên đột nhiên vang lên ở cách đó không xa.

“Đám tiểu hài tử chết tiệt các ngươi, lại bắt nạt muội muội ta. Ta không tha cho các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi. Các ngươi chờ đó, xem ta làm thế nào thu thập các ngươi.”

“Trời ạ, đại ma vương Phá Hiểu tới rồi, chạy mau chạy mau, chúng ta chạy mau, bằng không bị Phá Hiểu tóm được thì nhất định sẽ bị đánh thành đầu heo ngay cả nương cũng không nhận ra a.”

Vì thế, đám tiểu hài tử lại càng chạy loạn, cả con phố đều là bóng dáng đám nhóc chạy búa xua.

“Nha nhi, lại đây, ca ca ở đây.” Đuổi đi đám nhóc đám khi dễ muội muội mình xong, thiếu niên thở hồng hộc chạy tới kéo muội muội mình qua, cả người tràn đầy đề phòng chắn trước mặt thiếu nữ, cảnh giác nhìn đám người Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi.

“Các ngươi là ai? Muốn làm gì muội muội ta?”

“Ca ca?” Thiếu nữ có có không phân rõ ai là ca ca mình, nàng cắn ngón tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn Huân nhi cùng thiếu niên vừa chạy tới.

“Nha nhi, mau cùng ca ca trở về, về sau không có ca ca bên cạnh không được chạy ra ngoài, bằng không sẽ bị người xấu lừa, có biết không? Về sau không được đi theo sau người xinh đẹp nữa, vô luận xinh đẹp cỡ nào cũng không được, Nha nhi chỉ cần đứng im một chỗ chờ ca ca tới đón ngươi là tốt rồi.”

Nghe thấy âm thanh do dự của thiếu nữ, giờ phút này thiếu niên bất chấp khí thế bất phàm của Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi, xoay người khẩn trương căn dặn muội muội nhà mình.

“Ca ca.” Hiển nhiên, âm thanh cùng ngữ khí quen thuộc làm thiếu nữ nhận ra ca ca của mình, gương mặt lập tức cười thật tươi.

“Nha nhi, chúng ta về nhà.”

“Hảo, về nhà, ca ca, chúng ta về nhà.”

Bị thiếu niên nắm chặt tay, thiếu nữ mỉm cười thực hạnh phúc. Bất quá lúc chuẩn bị theo ca ca rời đi, thiếu nữ không khỏi đột nhiên giãy khỏi tay ca ca, chạy về phía Huân nhi.

“Ca ca, Nha nhi phải về nhà. Ca ca cũng mau về đi, bằng không sẽ lạc đường nga. Lạc đường sẽ thực đói bụng, thực khó chịu a.”

“Hảo.” Xoa đầu thiếu nữ, nhìn nụ cười tươi rói của thiếu nữ cùng sắc mặt xụ xuống của ca ca thiếu nữ, Huân nhi mềm nhẹ nói.

Nhìn thiếu nữ có ánh mắt thuần khiết bị ca ca mình nắm tay dắt đi, Huân nhi chăm chú nhìn một chốc rồi xoay người cười khẽ với nam nhân bên cạnh.

“Phụ hoàng, chúng ta cũng hồi cung đi.”

“Hảo. Huân nhi, chúng ta hồi cung.”

Đầy sủng nịch cùng dung túng chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên bên người, Tây Lam Thương Khung không khỏi dùng bàn tay to lớn của mình nắm bàn tay trắng nõn của Huân nhi, sau đó cùng thiếu niên xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.