“Bệ hạ, bệ hạ, việc lớn không tốt. Đã xảy ra chuyện rồi bệ hạ của ta ơi!”
“Tang Đạt, mới sáng sớm ngươi đã rống loạn gì đó.” Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi buồn cười nhìn thân hình mập mạp của Tang Đạt nghiêng ngã từ bên ngoài chạy vào, biểu tình thì vô cùng thất kinh.
“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết! Thật sự là nô tài quá kinh hoảng a bệ hạ, tiểu điện hạ, bên Tây Ẩn sơn xảy ra đại sự a.” Tang Đạt tổng quản hiện giờ thực muốn khóc a! Cửu điện hạ tín nhiệm mới giao chuyện Nhược phi cho mình an bài, vốn đã qua nhiều năm như vậy, nào ngờ lúc này lại xảy ra chuyện cơ chứ.
Năm đó, bệ hạ quyết định đưa Nhược phi tới hành cung tiên hoàng ở Tây Ẩn sơn, việc này do Tang Đạt tổng quản bí mật phái người chấp hành. Dù sao, bệ hạ chung quy không muốn để người khác biết chỗ ở của Nhược phi. Vì tiểu điện hạ mà có thể xem đã rất khai ân với Nhược phi, để nàng đi tới một nơi thanh tĩnh.
Nhiều năm như vậy, vô luận là bệ hạ hay Cửu hoàng tử điện hạ, ai cũng không nhắc tới nữ nhân kia nữa. Tang Đạt cũng sắp quên đi chuyện nàng ta còn đang an tâm tĩnh dưỡng ở Tây Ẩn sơn. Chính là hiện giờ, ai tới nói cho hắn biết, Tây Ẩn sơn bình yên chín năm, đột nhiên lại có kẻ nào ăn no rững mỡ chạy tới bắt nữ nhân điên kia vậy a! Cho dù bắt đi cũng đâu thể nào từ miệng nàng moi ra được bí mật cung đình chớ.
Có thể nói, nữ nhân kia hiện giờ chẳng có tác dụng gì, trong mắt người khác bất quá chỉ là một nữ nhân có thân phận mẫu phi của Cửu hoàn tử mà thôi. Chỉ cần là người trong cung thì đều biết Cửu hoàng tử điện hạ của bọn họ cho tới giờ căn bản chưa từng nhắc tới nữ nhân kia. Cho dù Nhược phi hiện giờ đứng trước mặt cũng không có khả năng làm Cửu điện hạ có chút tình cảm dao động nào.
Nhược phi biến mất, không có bất cứ ai nghĩ tới nàng. Nhất là đám nữ nhân trong hậu cung lại càng không hi vọng Nhược phi trở lại hoàng cung.
“Ngươi nói cái gì! Tây Ẩn sơn xảy ra chuyện gì?” Lời của Tang Đạt làm Tây Lam Thương Khung lạnh mặt.
Thế nhưng là Nhược phi? Y vừa nhận được tin từ bộ tộc Đế Luyện thì bên Nhược phi cũng xảy ra chuyện, đây chỉ là trùng hợp hay đã mưu tính từ trước?
Bởi vì Hắc Nguyệt bị trọng thương, tin tức truyền từ Đông Lăng có chút trì hoãn. Hiện tại, hết thảy mọi thứ ở Tây Lam đều bình ổn, chỉ có Nhược phi, mẫu phi của Huân nhi vốn đã bị đưa tới nơi hoang vắng lại xảy ra quỷ dị.
“Tây Ẩn sơn?” Gương mặt thanh lệ của Huân nhi cũng không khỏi sa sầm, mày nhíu chặt. Cách đó không lâu bé vừa tới Tây Ẩn sơn, hiện giờ nữ nhân kia đã xảy ra chuyện sao?
“Bệ hạ, Cửu điện hạ, nô tài vừa nhận được tin từ Tây Ẩn sơn truyền về, nói là Nhược phi nương nương mất tích, mà đám ách nô bên hành cung tiên hoàng đều bị giết, đều là một đao trí mạng, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Nô tài đáng chết, đều là nô tài sơ sót.”
Khẽ run rẩy cảm nhận khí thế trên người bệ hạ cùng Cửu điện hạ đồng thời trở nên lạnh như băng, Tang Đạt tổng quản bất an, không khỏi nguyền rủa cái kẻ suýt chút nữa đã hại chết mình.
Cái tên thối tha dám làm ra chuyện thương thiên hại lý rồi đổ hết tội lỗi lên đầu Tang Đạt tổng quản ta đây. Tốt nhất đừng để ta biết là ai, bằng không nhất định phải cho hắn lĩnh giáo bản lĩnh đả thương người mà không thấy máu của bản tổng quản học được ở ám phòng.
“Lập tức đi Tây Ẩn sơn.”
Tây Ẩn sơn.
“Không ngờ có ngày trẫm lại tới nơi này a!” Nhìn cảnh vật xung quanh vẫn hệt như tràng săn bắn hoàng gia ngày trước, trong lòng Tây Lam Thương Khung thực cảm khái. Nhiều năm như vậy, cho dù đã sắp quên đi gương mặt người kia nhưng vẫn có chút bài xích đối với nơi này.
Bất quá lúc ánh mắt nam nhân dừng ở tuyệt mỹ thiếu niên bên người, trong lòng Tây Lam Thương Khung thế nhưng không hề có chút dao động. Hệt như những thứ mình từng kiên trì đều biến sắc, chỉ còn độc một sắc thái tươi sáng của Huân nhi còn tồn tại.
“Phụ hoàng.” Chú ý tới ánh mắt ôn nhu như nước của phụ hoàng nhìn mình, Huân nhi không khỏi ngẩng đầu, có chút nghi hoặc. Cũng có chút hiểu rõ, phụ hoàng thực chán ghét nơi này a! Nhưng hiện giờ y lại không chút do dự tiến vào khu săn bắn hoàng gia khi xưa đã bị bỏ hoang.
“Huân nhi biết không, trước lúc trẫm trở thành đế vương Tây Lam, Tây Ẩn sơn cũng là nơi phụ hoàng cùng Vĩnh Tĩnh vương thích đến nhất.” Ngón tay thon dài quấn một lọn tóc dài mềm mại trước ngực thiếu niên, Tây Lam Thương Khung cười thực thoải mái.
“Vĩnh Tĩnh vương? Sao chưa từng nghe nói tới?”
Phụ hoàng có một người huynh đệ như vậy sao? Mặc dù có những lúc vô tình Huân nhi nghe thấy nhóm cung nhân nói vài chuyện trước lúc phụ hoàng đăng cơ, bất quá trong số nhi tử xuất chúng hoàng triều, phụ hoàng có thể nói là người không được chú ý nhất.
Dù sao, ai cũng không ngờ, người cuối cùng ngồi lên vương tọa đế vương thế nhưng lại là vị hoàng tử trước giờ không được xem trọng. Mà những hoàng tử có thế lực đứng sau mạnh mẽ đều không gặp kết cục tốt. Quân vương vô tình được y biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
“A, bởi vì người kia một mực yên lặng đứng sau phụ hoàng, là một người so với phụ hoàng còn không được tiên hoàng chú ý tới. Bất quá cuối cùng vẫn làm trẫm thực thất vọng a.”
Giống như một chiếc bóng u ám mờ nhạt, luôn bị bỏ qua. Hơn nữa thực đáng tiếc là lúc ban đầu Vĩnh Tĩnh luôn kiên định đứng về phía y, có lẽ nghĩ tới những chuyện không vui, gương mặt Tây Lam Thương Khung lúc này lạnh lẽo như băng cùng tràn đầy châm biếm.
Y đã cho nam nhân kia cơ hội, thế nhưng hắn vẫn không quay đầu lại. Hắn nghĩ rằng phản bội trong thời khắc quyết định mấu chốt sẽ làm y mất đi ưu thế sao? Không thể không nói, Vĩnh Tĩnh thực khờ dại. Tây Lam Thương Khung y tâm tính lạnh nhạt hờ hững sao lại có thể đặc biệt tin tưởng một người.
Cho dù ánh mắt Vĩnh tĩnh luôn yên lặng đuổi theo bóng dáng y nhưng vẫn như cũ là một người có cũng được mà không có cũng không sao trong lòng Tây Lam Thương Khung. Đương nhiên hắn cũng thành công trở thành một kẻ phản bội mà y căm giận nhất.
“Phụ hoàng! Chúng ta nhanh tới chỗ nữ nhân kia ở xem thử đi.” Chăm chú nhìn nam nhân toàn âm lãnh, Huân nhi không hề có chút sợ hãi cùng bất an nào. Ngược lại, bộ dáng này lại càng làm nội tâm thiếu niên an lòng.
Chính là tính cách này, bá đạo cùng cường thế như vậy mới là nam nhân đáng giận từng ép buộc mình ở cùng một chỗ với y ở thần giới a! Hết thảy đều không biến đổi! Chẳng sợ bọn họ phải trải qua một vòng luân hồi vô tận mới một lần nữa đến với nhau.
“Hảo, chúng ta đi.”
Chờ Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi bước vào hành cung tiên hoàng, đập tới chính là mùi máu tươi nồng đậm. Trong không khí u ám dường như vẫn đang tỏ rõ màn tàn bạo đêm qua. Cung điện hoang toàn tràn đầy cảm giác rợn da gà. Nơi này hiện giờ có thể nói là rất xứng với tên của mình.
“Huân nhi, ngươi thấy thế nào?” Thủ đoạn giết người sạch sẽ lưu loát vô cùng tàn nhẫn như vậy, hiển nhiên người tới thăm tối qua là một kẻ ngoan độc, không chút do dự hay nương tay. Người như vậy, thật sự làm dòng máu yên ả trong người Tây Lam Thương Khung có chút sôi trào.
“Không biết.”
“Ha hả, bảo bối, những ách nô phụ hoàng phái tới trông coi Nhược phi cũng không phải cung nhân bình thường đâu. Những tráng nam kia đều là người có thực lực không tầm thường do đích thân phụ hoàng tuyển chọn. Nhược phi tuy đã điên rồi nhưng không ai dám đảm bảo nàng ta sẽ không gây thêm chuyện gì nữa. Đám ách nô kia trừ bỏ không thể mở miệng nói chuyện thì mạnh mẽ hơn nhân loại bình thường rất nhiều.
Có bọn họ trông chừng Nhược phi, nữ nhân kia cho dù làm ầm ĩ thế nào cũng tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi hành cung tiên hoàng. Chính là hiện tại, đám ách nô đều chết, lại còn không có bất cứ khả năng phản phán nào. Điều này hoàn toàn có thể chứng minh vấn đề. Ngươi nói có đúng không, tiểu tử Phong gia?”
Ánh mắt thu hồi khỏi cung điện trước mắt, Tây Lam Thương Khung đột nhiên xoay người nhìn nam tử tà nịnh đứng ở một góc tối phía sau mình cùng Huân nhi không xa.
“Bệ hạ, sao ngươi lại biết ta ở trong này.” Phong Chích Viêm bước ra, nhìn nam nhân sừng sững như ngọn núi đứng trước mặt, vẻ mặt có chút bội phục lại có chút nghi hoặc.
Hắn tự nhận mình đã che dấu rất tốt, cho dù với thực lực cường đại như đại ca Phong Vô Kỳ cũng rất khó phát hiện.
Tuy Phong Chích Viêm thừa nhận nam nhân cường đại tuấn mỹ như thần chi này quả thực rất lợi hại, có thể nói cơ hồ đã vượt khỏi giới hạn của nhân loại, nhưng tuyệt kỹ của Phong gia hắn dễ dàng bị phá vậy sao.
Phong gia, nếu lấy Phong làm họ tự nhiên có ý nghĩa của nó.
Tuyệt kỹ ẩn dấu của Phong gia có thể nói đã đạt tới trình độ đỉnh cao, cho dù thực lực đối phương hơn hẳn mình, Phong Chích Viêm vẫn như cũ tràn đầy tự tin. Chưa từng có ai phát hiện được hơi thở của hắn. Bất quá thực nhiển nhiên hôm nay đã bị người thống trị Tây Lam đã phá vỡ.
“Nếu thực lực kém quá xa, hết thảy che dấu trong mắt trẫm đều phí công. Đứa nhỏ Phong gia, ngươi không phải đang trên đường quay về Tây Lam sao, sao lại trở lại nhanh như vậy? Hắc Nguyệt đâu?”
“Nguyệt bị trọng thương nhưng lo lắng cho sự an toàn của Cửu điện hạ, vì thế bắt ta về trước.” Nói đến nam tử mình thích, vẻ mặt Phong Chích Viêm cũng thực bất đắc dĩ.
Nguyệt a, trong lòng ngươi tuyệt mỹ hoàng tử này vẫn là người quan trọng nhất sao? Cho dù ta vì ngươi cố gắng nhiều như vậy, cho dù ta ngang ngược ở lại bên cạnh ngươi, trong mắt ngươi chỉ có Cửu hoàng tử điện hạ tồn tại thôi sao?
Bất quá không sao, Hắc Nguyệt, nam nhân mà Phong Chích Viêm ta yêu thương, đừng hòng trốn khỏi lòng bàn tay ta. Ngươi, chỉ có thể thuộc về ta mà thôi. Cho dù dùng hết thảy thủ đoạn ta cũng muốn làm ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi ta.
“Thương thế của Hắc Nguyệt không đáng lo chứ?” Huân nhi đứng bên người nam nhân thản nhiên nhìn Phong Chích Viêm xuất hiện, ánh mắt mông lung ánh nước cũng đầy lo lắng.
“Tạ ơn điện hạ quan tâm, Nguyệt không bị thương tới phần yếu hại.” Không thể không nói, thực lực của nam nhân Đế Luyện Tà kia không thể xem thường, trong tình huống bị nhiều tộc nhân Đế Luyện bao vây như vậy vẫn có bản lĩnh trốn thoát, có thể coi là rất mạnh.
“Nếu đã trở lại, sao ngươi không lập tức quay về Phong phủ gặp Dao Cơ phu nhân mà xuất hiện ở đây làm gì?” Tây Lam Thương Khung ngẩng đầu nhìn mặt trời chói lọi, ngữ khí thản nhiên hỏi.
“Hắc Nguyệt muốn ta đến nói với điện hạ, lúc Đế Luyện Tà rời đi đã mang theo một đám tộc nhân nguyện trung thành với mình. Điện hạ phải cẩn thận.”
“Ha hả, đúng là nhân vật nguy hiểm, không hổ là phiền toái do tên ma đế kia lưu lại.” Cúi đầu, tiếng cười trầm thấp của Tây Lam Thương Khung vọng vào tai không nghe ra chút tình tự nào. Xoay người, Tây Lam Thương Khung nhu hòa nói với thiếu niên yêu dị có mái tóc dài chấm đất.
“Huân nhi, nghe nói Dạ Cơ phu nhân đã từ minh giới trở lại, chúng ta tới Phong phủ xem thử được không? Thuận tiện ghé thăm Dao Cơ phu nhân. Nữ nhân thông minh kia rất lợi hại a.” Tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ Thần Dạ lâu, đủ để thấy nữ nhân kia cường hãn cỡ nào.
“Hảo!”