Thời điểm hiến tế trị liệu cho hoàng nhi, Tây Lam Thương Khung vẫn luôn chú ý tình huống của bé, đầu tiên y để ý: Vừa nãy lúc các tế tự vì hoàng nhi mà thi triển quang tế thuật, Tây Lam Thương Khung trong lúc vô tình phát hiện sợi dây leo xanh nhạt quấn trên cổ tay hoàng nhi dường như sống lại, chậm rãi di chuyển. Đến lúc y muốn nhìn kĩ lại thì hết thảy tựa hồ không hề biến hóa, chỉ là ảo giác của y.
Tuy nhiên, Tây Lam Thương Khung vô cùng tự tin vào cảm giác của mình sẽ không tin điều này. Vì thế Tây Lam hoàng đế bệ hạ lại bảo các tế tự thi triển quang tế thuật. Sau vài lần quan sát, Tây Lam Thương Khung rốt cuộc tin tưởng, sợi dây leo này sống.
Hơn nữa theo quang tế thuật không ngừng trị liệu, đóa yêu hoa huyết sắc trên cổ tay tựa hồ ngày càng nhạt đi, màu sắc không còn đỏ tươi như màu máu nữa.
Nhớ tới phát hiện hôm qua, Tây Lam Thương Khung lơ đãng vuốt ve cổ tay bé nhỏ của Huân nhi. Cảm giác được có thứ gì đó khẽ giật mình, sau đó khôi phục bình thường.
Tây Lam Thương Khung cười lạnh, mặc kệ là thứ gì, chỉ cần dám gây bất lợi cho Huân nhi, vô luận là dùng phương pháp gì, Tây Lam Thương Khung y tuyệt đối sẽ không để nó sống khá giả.
Tuy y không hiểu biết gì về loại dây leo quấn trên cổ tay Huân nhi, bất quá nguyên tố quang của tế tự làm thứ này khó chịu. Chỉ cần mỗi ngày bảo hiến tế tới thi triển quang tế thuật cho Huân nhi, sẽ không sợ nó quấy phá nữa.
Vì thế, vận mệnh bi thảm của các vị tế tự trong hoàng cung Tây Lam cứ vậy bị hoàng đế bệ hạ tôn kính của bọn họ quyết định. Này cũng là nguyên nhân mà vài năm sau, đoàn hiến tế của Tây Lam đế quốc vô cùng cường đại. Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
“Bệ hạ, cung nữ ngài muốn gặp đã được dẫn tới.”
Lúc Tây Lam hoàng đế bệ hạ đang suy nghĩ bắt đám hiến tế vốn sống an nhàn sung sướng làm nô dịch thế nào thì âm thanh Tang Đạt đánh gãy tâm trí y.
Tây Lam Thương Khung hồi phục tinh thần, nhìn thiên hạ im lặng trong lòng mình liếc mắt một cái, sau đó sai người đưa tiểu cung nữ khả nghi kia lên.
“Ngươi chính là tiểu cung nữ ở liên trì?” Nhìn tiểu cô nương vô cùng uể oải quỳ trên mặt đất, Tây Lam Thương Khung nghiêm nghị hỏi.
“Dạ, bệ hạ.” Khúc Vị Trì nơm nớp lo sợ đáp.
Nên biết đế vương hỉ nộ vô thường, huống chi trước mắt còn là Tây lam hoàng đế bệ hạ, một người nổi tiếng lãnh khốc vô tình, ngay cả đối với hoàng tử mình yêu thích nhất cũng không hề có biểu tình dư thừa.
Hôm qua bị hoàng đế bệ hạ phất ngã xong, Khúc Vị Trì biết là mình tiêu rồi. Nhất là trong lúc vô tình nghe được tâm tính của vị Tây Lam hoàng đế bệ hạ này lãnh khốc cỡ nào, nàng lập tức sợ tới mức chuẩn bị chạy trốn suốt đêm.
Nếu không phải chút lí trí còn sót lại nói cho nàng biết, một tiểu cung nữ thân phận thấp kém, ngay cả đại môn hoàng cung cũng không có cơ hội thấy thì nàng đã sớm chạy án.
Phi, phi, phi, cái gì mà ‘chạy án’, nàng có làm gì đâu chứ? Nếu tiểu hoàng tử kia cứ vậy mà chết thì chứng minh hắn tới số rồi, liên quan gì tới Khúc Vị Trì nàng chứ, đừng hòng đổ tội cho nàng.
Tuy tự an ủi mình như vậy, nhưng Khúc Vị Trì cũng biết, hoàng gia làm gì đơn giản như vậy, không chú ý một chút thôi, người xúi quẩy chính là mình. Vì thế, Khúc Vị Trì quyết định thoát khỏi hoàng cung đầy thị phi này, thừa dịp hoa tượng bình thường luôn khi dễ nàng ngủ say, lặng lẽ trộm lệnh bài ra cung hắn vắt bên hông.
Làm hoa tượng trong cung, mỗi cuối tháng sẽ được ra cung một lần, vì thế tối nay tên đáng ghét này mới hưng phấn như vậy, còn dám uống rượu. Bất quá như vậy lại tiện nghi cho nàng.
Nàng thương nhớ khối lệnh bài này đã lâu, đáng tiếc lão hoa tượng bình thường cứ xem nó là bảo bối mà nâng niu, không cho nàng một cơ hội sờ tới chứ nói chi. Xem ra trời không phụ Khúc Vị Trì nàng a, mới gây họa, lệnh bài đã vào tay, này không phải cho nàng cơ hội bỏ trốn thì là gì.
Ông trời, ngươi thật tốt quá. Quả nhiên xuyên qua là vương đạo a, ta đã nói nếu đã xuyên thì làm gì mà đoản mệnh chứ. Giang hồ a, mĩ nhân a, chờ ta a. Bình minh xuất hiện sẽ là lúc bổn tiểu thư tha hồ bay lượn.
Tục ngữ nói rất hay, vui quá hóa buồn! Xem đi, nàng vì hưng phấn quá mức nên dậy muộn có một chút thôi, có gì đâu chứ, dù sao cũng sắp được tự do rồi, đến lúc đó muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ bấy nhiêu. Đương nhiên đó là nếu trốn được.Hiện tại nàng chỉ hận không thể đánh mình vài cái, sao lại tham lam mà nằm nướng a. Lúc nàng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn thì bị một đám người xông vào bắt đi. Lần này thì hay rồi, bị đưa thẳng tới trước mặt hoàng đế bệ hạ.
Bất quá, lúc nhìn thấy thiên hạ hoàng đế bệ hạ ôm trong lòng, Khúc Vị Trì thở phào. Xem ra nàng không cần chôn cùng hoàng tử điện hạ.
“Ngươi là ai?”
“A, bệ hạ hỏi nô tì sao? Nô tì gọi là Trì nhi.” Bỏ qua cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện trong lòng, Khúc Vị Trì cố gắng không đổi sắc. Không phải như nàng nghĩ đi, Tây Lam hoàng đế bệ hạ không thể nào biết được.
“Hoa đồng ở liên trì? Đáng tiếc ngươi không phải. Nói, ngươi rốt cuộc là ai?” Ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt lãnh khốc, hoàng đế bệ hạ tuy trẻ tuổi nhưng uy nghiêm cỡ nào a.
Tây Lam Thương Khung làm sao tin được tiểu cung nữ kì quái này là hoa đồng cơ chứ. Không nói tới báo cáo hôm nay của Nha, chỉ nhìn hành động kì quái của nàng hôm qua đã đủ thuyết minh nàng không tầm thường.
“Bệ hạ, nô tì thực sự gọi là Trì nhi a!” Nàng cũng không nói dối. Ai bảo chủ nhân cơ thể này cũng gọi là Trì nhi, đây đâu phải do nàng a.
“Ngươi cho là trẫm tin tưởng sao, một tiểu cung nữ bình thường yếu ớt lại nhát gan lại dám chạy tới trước mặt trẫm, lại còn trấn định như vậy?”
“Cái kia, bệ hạ, không phải ta không muốn nói, ta sợ nói ra bệ hạ lại không tin.” Khúc Vị Trì thầm đoán xem ra mình đã sớm nằm trong mắt hoàng đế. Nếu bây giờ còn không nói thật, chờ đợi nàng không phải tử hình thì chính là tử vong.
Mà nàng không muốn lựa chọn cả hai, nàng sợ đau.
“Nói.” Ra lệnh cho tiểu cung nữ, Tây Lam Thương Khung nhàn nhã xoắn lọn tóc đen nhánh của Huân nhi. Chú ý bé con trong lòng mình cũng đang tập trung lắng nghe, đế vương trẻ tuổi hơi nhếch khóe môi.
Dưới sự áp bức của người thống trị vĩ đại nhất Tây Lam, tiểu cung nữ đáng thương đành kể lại thân thế mình. Về phần họ có tin hay không thì kệ, không phải chuyện của nàng.
“Linh hồn xuyên qua sao?” Huân nhi có chút đăm chiêu nhìn cô gái quỳ dưới chân. Tình huống này tương tự như bé sao.
Không chú ý tới bé con trong lòng có một khoảnh khắc hoảng hốt, Tây Lam Thương Khung hiện tại rất quan tâm tới tin tức từ miệng cô gái.
“Ngươi nói ngươi là học viên của đại học y?”
“Ách? Dạ, đúng vậy, bệ hạ.” Khúc Vị Trì thành thật trả lời, tuy có chút kinh dị vì đế vương trẻ tuổi này lại tin lời mình, hơn nữa có vẻ rất thích thú với ngành học của mình.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệu, huống chi nàng chỉ là một cô gái yếu ớt, đương nhiên không muốn chịu khổ.
“Tang Đạt, đưa tiểu cung nữ này tới chỗ đại tế tự, bảo hắn hảo hảo dạy dỗ nàng cho trẫm.”
“Cái gì!” Trợi ạ, tên này dám quăng một cô gái hoa quý mĩ mạo như nàng cho một lão nhân đã hơn 100 tuổi? Còn bảo hắn dạy nàng? Ta không cần a, ta không cần lão nhân, ta muốn mĩ thiếu niên.