[Dịch]Tây Lam Yêu Ca

Chương 118 : Dạ, Kích Tình




Phụ hoàng, ngươi đã trở lại!”

“Huân nhi?” Tây Lam Thương Khung xử lý xong tin tức từ Ám tần ở các nơi truyền về, lập tức theo ma pháp trận truyền tống từ Thương Lam điện trở về Tây Diệp La học viện.

Nhưng đợi tới lúc y trở lại Tê Hoàng uyển trong Cấm Hồn Cư lại phát hiện tuyệt mỹ thiếu niên có thể tác động tới toàn bộ suy nghĩ của mình lúc này đang đứng trong phòng, dùng ánh mắt tràn ngập vui sướng nhìn mình.

Mà trên thân thể mảnh khảnh của thiếu niên chỉ mặc một trường bào bạch sắc mỏng manh, trong bóng đêm có chút u ám có vẻ khó tiếp cận cùng mông lung.

Thiếu niên hẳn vừa tắm rửa qua, vì thế cả người đều tản ra hơi thở biếng nhác. Đồng thời cũng làm Tây Lam Thương Khung cảm giác… động tâm khác thường.

“Huân nhi, sao còn chưa ngủ?” Hiện giờ đã khuya, Tây Lam Thương Khung vốn nghĩ Huân nhi đã ngủ rồi. Hôm nay Ám tần truyền tin về làm Tây Lam Thương Khung bận rộn một khoảng thời gian dài, vì thế đến lúc y trở lại Tây Diệp La học viện thì đêm đã khuya.

Bất quá, y không phải đã bảo Tiểu Di Tử hảo hảo hầu hạ Huân nhi nghỉ ngơi, không cần chờ y trở lại hay sao? Tiểu Di Tử đâu? Tùy ý nhìn lướt một vòng, Tây Lam Thương Khung không phát hiện tung tích thiếu niên thanh tú kia. Xem ra, Tiểu Di Tử hẳn đã bị Huân nhi bảo lui xuống.

“Phụ hoàng, Huân nhi đang đợi phụ hoàng!”

Chạy tới bổ nhào vào lòng ngực dày rộng của nam nhân, tuyệt mỹ thiếu niên ôm lấy thắt lưng rắn chắc hữu lực của phụ hoàng, làm nũng nói. Mà Tây Lam Thương Khung tiếp được thiếu niên bổ nhào tới, lúc này cũng một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Huân nhi, một tay vuốt ve mái tóc dài rối tung sau đầu của bé.

“Huân nhi, làm sao vậy?” Ngửi mùi hương thơm ngát tản mát từ cơ thể thiếu niên, Tây Lam Thương Khung không khỏi cảm thấy tình dục đang ồn ào náo động trong cơ thể. Nhất là Tây Lam Thương Khung chú ý, hôm nay Huân nhi tựa hồ đặc biệt hấp dẫn.

Gương mặt đỏ bừng mang theo quyến rũ, ánh mắt mờ mịt lại tràn đầy yêu dị, cơ thể xinh xắn dựa sát vào lòng ngực chính mình, tất cả đều đang dụ dỗ Tây Lam Thương Khung thân là nam nhân bị kích động.

Nhất là sau khi y thức tỉnh vào sáu năm trước, nam nhân vẫn luôn bảo hộ tuyệt mỹ thiếu niên chưa từng lâm hạnh đám phi tử trong hậu cung. Mà thiếu niên mà y yêu này lại không có lúc nào không dẫn dụ tình dục của y.

Nhưng nam nhân lại không thể không chú ý tới thân thể quá mức non nớt của thiếu niên, sẽ không chịu nổi dục vọng mãnh liệt của y mà cố nhẫn nại. Bất quá nếu cứ cưỡng chế cấm dục như vậy, một khi bùng nổ, tia tuyệt đối là kịch liệt khó có thể tưởng tượng.

Mà giờ phút này, tuyệt mỹ thiếu niên cả người tắm rửa sạch sẽ tràn ngập hơi thở dục vọng cấm kỵ đang khiêu chiến tính tự chủ được xưng là tuyệt đối của Tây Lam Thương Khung.

Hơn nữa, không biết có phải y ảo giác hay tâm lý áp lực quá nhiều mà tạo thành hoảng hốt, Tây Lam Thương Khung cứ cảm thấy đêm nay trên mặt Huân nhi mang theo hơi thở tình dục, thân thể trong lòng tựa hồ cũng đang tản ra mị hoặc yêu nhiêu.

Chẳng lẽ, bảo bối của y đã tới độ tuổi biết yêu rồi sao?

Cũng đúng a! Huân nhi đã mười ba, thân thể cũng chậm rãi phát dục thành thục. Tuy so với những thành viên hoàng tộc khác, Huân nhi vẫn làm người ta có cảm giác mỏng manh dễ vỡ, chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ theo gió mà tan biến, làm người ta vô thức cẩn thận che chở tuyệt mỹ thiếu niên mông lung mờ ảo như ánh trăng dưới nước này.

Chính là Huân nhi dù sao cũng chậm rãi lớn lên, dần dần trở thành một ánh trăng sáng lòa chói mắt trong đêm đen.

Huống chi, thiếu niên mười ba tuổi, đối với người xuất thân từ hoàng tộc mà nói, độ tuổi này đã có thể xem là người lớn. Chỉ cần thân thể phát dục thành thục, có dục vọng nam nhân thì đại biểu từ nay về sau có thể kéo dài huyết mạch hoàng tộc, có phi tử thị thiếp của riêng mình.

Người trong hoàng tộc phổ biến trưởng thành sớm, đối với việc nam nữ cũng không xa lạ. Này đều không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng mà, Huân nhi là ngoại lệ.

Đối với tình dục, Huân nhi tuy thân là Cửu hoàng tử được sủng ái bậc nhất Tây Lam, theo lý thuyết hẳn sẽ có rất nhiều đại thần nghĩ hết biện pháp đưa nữ nhi của mình cho Cửu hoàng tử điện hạ, ý độ kết quan hệ. Nhưng mà Tây Lam Thương Khung tuyệt đối không đáp ứng loại chuyện này. Mà về phương diện khác, tự nhiên là thiếu niên khá trì độn trong vấn đề tình yêu nam nữ.

Không nói tiền thế, Huân nhi còn chưa kịp trưởng thành đã chết đi, tâm linh bởi vì chịu thương tổn mà trở nên lạnh lùng, không còn muốn thân cận với người khác. Mà sau khi chuyển sang kiếp khác, trở thành một hoàng tử thấp kém của Tây Lam, từ nhỏ đã snh hoạt trong lãnh cung, tự nhiên không có cơ hội tiếp xúc phương diện này.

Mà sau đó, Huân nhi tuy bị đón ra khỏi lãnh cung, lại trở thành tuyệt mỹ hoàng tử thân phận cao quý, không ai dám đắc tội trong hoàng cung, nhưng có Tây Lam Thương Khung bảo hộ, ai dám tiếp cận ánh trăng cao ngạo thanh linh này cơ chứ? Tuy đối với Huân nhi, Tây Lam Thương Khung luôn không nén được dục vọng muốn hôn môi bé, chiếm giữ bé, để bé toàn thân toàn tâm đều thuộc về mình.

Chính là hiện tại là ai làm Huân nhi toát ra hơi thở ẩn chứa dục vọng, bộ dáng thỉnh chi sơ khai như vậy? Là ai? Y bất quá chỉ mới rời khỏi Huân nhi chưa tới một ngày, thế nhưng đã có người tiếp cận bảo bối y luôn che chở sao?

Ánh mắt Tây Lam Thương Khung không khỏi âm trầm, trên người lại tràn đầy phẫn nộ cùng sát ý thô bạo. Cánh tay rắn chắc đang ôm vòng eo tinh tế của Huân nhi không khỏi dùng sức siết chặt.

“Huân nhi, hôm nay ngươi đã gặp ai? Hay nên nói, ngươi đã gặp chuyện gì?” Nâng gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ che kín một tầng đỏ bừng của thiếu niên, Tây Lam Thương Khung không khỏi lạnh giọng hỏi. Giờ phút này, nhìn bộ dáng ngượng ngùng như mới biết yêu của thiếu nữ, Tây Lam Thương Khung tràn ngập cuồng bạo khó có thể áp chế.

Y cảm thấy trân bảo của mình tựa hồ bị kẻ khác trộm đi.

“Đau quá. Phụ hoàng, ngươi làm đau ta.” Cảm giác cánh tay bên hông ngày càng siết chặt, Huân nhi không khỏi nhíu mày, nén giận nhìn vẻ mặt lạnh băng của nam nhân tuấn mỹ. Phụ hoàng làm sao vậy? Sao đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy? Không phải mới nãy còn rất tốt sao, sao đột nhiên lại tức giận?

Phụ hoàng như vậy thực xa lạ, làm Huân nhi không khỏi muốn giãy khỏi người nam nhân. Nhưng chỉ mới hơi kháng cự một chút, Huân nhi liền phát hiện, sắc mặt phụ hoàng lại càng lạnh lẽo hơn. Hơn nữa trong mắt cũng tràn đầy thô bạo.

Bộ dạng này của phụ hoàng, Huân nhi chưa từng gặp qua.

Nam nhân tôn quý khí phách này trong lòng thiếu niên vẫn luôn là một người ôn nhu thâm tình, cẩn thận che chở, chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của mình, chẳng sợ y là người thống trị cao cao tại thượng của Tây Lam, là đế vương vĩ đại lạnh lùng vô tình trong mắt người khác.

Chính là hiện tại, thiếu niên không khỏi kinh hoảng. Phụ hoàng tức giận mình sao?

“Phụ hoàng, ngươi làm sao vậy?” Ôm lấy cổ nam nhân, Huân nhi không khỏi lo lắng, sợ hãi.

Nhưng mà, đối với lời nói lo lắng của Huân nhi, nam nhân chỉ mắc điếc tai ngơ. Trong mắt y, lúc này chỉ còn hình ảnh tuyệt mỹ thiếu niên lại kháng cự mình khi nãy, biểu tình tràn ngập lãnh liệt cùng thô bạo.

Huân nhi thế nhưng muốn thoát khỏi bên người mình? Là bình thường mình đối xử quá sủng nịch quá ôn nhu sao? Thế nên tuyệt mỹ nhân nhi tràn ngập hơi thở hấp dẫn này thế nhưng đã quên đi, Tây Lam Thương Khung y là người lãnh khốc không từ thủ đoạn?

Già Lâu La, ngươi là của ta! Mặc kệ đã trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, ngươi cuối cùng chỉ có thể trở lại bên người ta. Cho nên, ta quyết không cho phép, có ai dám cướp đi ngươi.

Đã từng, bởi vì ngươi là hoàng thái tử ma tộc nên ngươi thoát khỏi bên người ta, trở về ma giới, cho dù ngươi đã nói, ngươi yêu ta! Chính là hiện tại, ngươi là hài tử của ta, là thuộc về ta. Cho nên ta tuyệt đối sẽ không buông tay, cho dù thân phận của ngươi và ta hiện giờ chính là phụ tử cùng huyết mạch.

“Huân nhi, không nói sao? Không sao, ngươi lập tức sẽ là của ta.” Ôm tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng, Tây Lam Thương Khung nhanh chóng rảo bước tiến về phía chiếc giường lớn.

“Phụ… phụ hoàng? !” Thiếu niên bị nam nhân đột nhiên chuyển biến làm kinh hách, lúc này không khỏi ngẩng đầu chăm chú nhìn sườn mặt tuấn mỹ lại lạnh như băng của phụ hoàng, hai tay khẩn trương túm lấy vạt áo trước ngực đối phương.

Phụ hoàng muốn làm cái gì? Nghi hoặc như thế, nhưng ngay sau đó trong đầu không khỏi hiện lên một màn rung đông làm thiếu niên đỏ mặt không thôi đã thấy hôm nay. Mà cũng chính vì thế, Huân nhi cảm thấy chính mình đột nhiên trở nên thực kì quái. Toàn thân khô nóng, bình tĩnh không được. Ngay cả lúc tắm rửa, trong đầu thiếu niên cũng không khỏi vựng vựng hồ hồ.

Bé đột nhiên hảo muốn gặp phụ hoàng, rúc vào lòng ngực ấm áp của người. Cho nên, Huân nhi một mực chờ, chờ phụ hoàng trờ về. Nhưng mà lúc phụ hoàng thật sự trở lại, Huân nhi rất cao hứng nhưng lại cảm thấy cơ thể mình tựa hồ càng thêm kì quái. Tim đập thật nhanh, mặt cũng không khỏi đỏ bừng, cảm giác khi nhìn thấy phụ hoàng lại càng thêm mờ mịt.

Chính là phụ hoàng, người tựa hồ hiểu lầm gì đó?

“Phụ hoàng, ngươi nghe Huân nhi nói, Huân nhi… ngô…” Huân nhi vội vàng muốn kể chuyện mình vô tình thấy hôm nay cho nam nhân nghe, nhưng không đợi Huân nhi nói ra thì đã bị nam nhân âm trầm áp lên giường, hôn lên cái miệng nhỏ.

Huân nhi khẽ từ chối một chút, say đó không khỏi cảm giác trong miệng đột nhiên có thứ gì đó vói vào mạnh mẽ mút lấy đầu lưỡi mình, dùng lực đạo vô cùng kịch liệt khuấy đảo, dây dưa, không cho thiếu niên có cơ hội cự tuyệt.

Mà cơ thể trắng nõn mẫn cảm của Huân nhi rõ ràng cảm giác được bàn tay to mang theo vết chai lúc này đã vói vào trong y phục, không ngừng dao động trên da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, khiến cho bên trong cơ thể thiếu niên dâng trào một trận tê dại khác thường.

“Ngô… phụ hoàng…” Ánh mắt mông lung ướt át lại ngầm có chút tình dục nhìn nam nhân tràn ngập dục vọng áp trên người mình, không khỏi rên rĩ khe khẽ.

Mà không biết từ khi nào, nam nhân đã lột bỏ y phục trên người thiếu niên, lộ ra thân thể xinh đẹp tràn ngập hấp dẫn, trêu chọc dục vọng người khác.

“Huân nhi…” Si mê nhìn chăm chăm vào cơ thể tuyết trắng đã nhuộm màu tình dục của tuyệt mỹ thiếu niên, Tây Lam Thương Khung không khỏi cảm giác một trận khát vọng khác thường. Y muốn nhân nhi tuyệt mỹ dưới thân, y muốn Huân nhi trở thành của mình. Mà đêm nay, y tuyệt đối sẽ không ngừng lại, sẽ không kiềm nén khát vọng chiếm giữ thiếu niên của mình .

Cúi thân, không ngừng mạnh mẽ gặm cắn cần cổ trắng nõn thon dài của thiếu niên, để lại những vệt hôn ngân thật đậm, sau đó một đường đi xuống xương quai xanh mê người, lưu luyến không rời, hai tay đồng thời theo thân thể mềm mại của thiếu niên chậm rãi trượt xuống, tiến tới thắt lưng tinh tế mảnh mai, dao động qua lại.

“Ngô… ân a…” Thân thể bị nam nhân làm trở nên thực kì quái, thiếu niên mê mang hé mắt, nhìn nam tử cường tráng bận rộn trước ngực mình, không khỏi mất khống chế rên rỉ thành tiếng.

Nhất là lúc cảm giác được một tay của phụ hoàng thế nhưng không ngừng xoa nắn điểm đỏ bừng trước ngực, tay kia thì lần theo thắt lưng mảnh khảnh tiến tới khe rãnh giữa hai cánh mông, nháy mắt ngón tay nam nhân tiến vào trong cơ thể, thiếu niên không khỏi khó nhịn kêu lên.

Thân thể cũng ưỡn cong, ngón chân cuộn lại, bắp đùi tuyết trắng không ngừng ma sát tấm chăn lụa mềm mại. Cùng lúc đó, dục hỏa của nam nhân đang đặt trên người thiếu niên tức thì bị trêu chọc rừng rực, cấp bách muốn giải phóng.

“Đừng nhúc nhích, Huân nhi, ta không muốn làm ngươi bị thương.” Cho dù nội tâm nam nhân lúc này vô cùng âm trầm, cho dù dục vọng đang ồn ào náo động, Tây Lam Thương Khung vẫn như cũ kiên nhẫn khai khẩn cơ thể xinh đẹp của Huân nhi, để lát nữa cho dù Huân nhi cất chứa cực đại của mình cũng không đến mức bị thương.

“Ô ô… phụ hoàng… không cần…”

Cảm giác dị vật lấp đầy bên trong cơ thể, Huân nhi không khỏi liều mạng lắc đầu. Tuy lúc ngón tay phụ hoàng tiến vào, Huân nhi cũng không cảm thấy quá đau đớn. Nhưng, tình dục dũng mãnh dâng trào trong cơ thể không khỏi làm thiếu niên cảm thấy xa lạ cùng sợ hãi, nao núng.

Lần đầu tiên chỗ đó bị người ta xâm nhập, thiếu niên không khỏi điềm đạm đáng yêu nhìn nam nhân tựa hồ đang nhẫn nại thực vất vả, có chút mềm lòng. Chính là nhớ tới hình ảnh Lạc Nhật bị thân hình cường tráng của Phong Vô Kỳ áp trên giường, không ngừng rên rỉ thống khổ mà mình thấy hôm nay, Huân nhi theo bản năng muốn chạy trốn.

Nhưng không chờ thiếu niên giãy dụa ngồi dậy, đã thấy Tây Lam Thương Khung biến sắc, sau đó mạnh mẽ tách đôi chân trắng nõn bóng loáng của thiếu niên, tận lực động thân một cái, đem kiên quyết đang kêu gào ầm ĩ của mình toàn bộ tiến vào trong cơ thể thiếu niên.

“A… đau quá… đi ra ngoài… không cần…” Thân thể giống như bị xé rách, gương mặt tuyệt mỹ của Huân nhi trắng bệch, thống khổ kêu lên.

Thật sự đau quá. Hạ thân có cảm giác bị nhét chật kín, dị vật cứng rắn trong cơ thể không ngừng ma xát dũng đạo mềm mại của thiếu niên, nam nhân trên người không ngừng trừu sáp luật động làm Huân nhi không khỏi lắc đầu, muốn trốn thoát. Nhưng thắt lưng bị phụ hoàng giữ chặt, thiếu niên chỉ có thể bị động thừa nhận điên cuồng của phụ hoàng.

Tuy cảm giác đau đớn chỉ giằng co trong chốc lát, sau đó chính là một loại khoái cảm khác thường, là thiếu niên chìm vào dục vọng mãnh liệt mà mờ mịt thất thần.

“Huân nhi, ngươi đừng hòng rời khỏi ta.”

Ở trong cơ thể thiếu niên không ngừng trừu sáp chiếm giữ, thẳng đến một hồi lâu sau, nam nhân thỏa mãn phóng thích bên trong cơ thể thiếu niên, lúc này mới dừng lại, hơi buông tha tuyệt mỹ nhân nhi đã mệt đến ngất xỉu.

Nhìn cơ thể che kín dấu hôn xanh xanh tím tím, thù du trước ngực đã bị mình gặm cắn tới vô cùng thê thảm của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung không khỏi có chút áy náy.

Chính mình vừa rồi thực sự rất thô bạo, thế nhưng không để tâm tới đây vẫn là lần đầu tiên của Huân nhi, thân mình mềm mại non nớt, làm thế nào thừa nhận nổi đòi hỏi điên cuồng của mình? Bất quá, y không hối hận đã chiếm giữ Huân nhi!

Vuốt ve gương mặt phủ đầy nước mắt của Huân nhi, trên mặt Tây Lam Thương Khung một mảnh thâm tình.

“Huân nhi, Già Lâu La của ta a! Đến khi nào ngươi mới có thể nhớ lại ta?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.