“Thần nhi, ngươi muốn học cổ dược học?” Hồn Thương, cũng chính là Hắc Nguyệt, nhìn thiếu niên tuyệt mĩ yêu dị thích thú cầm thẻ thủy tinh màu lam nhạt đề tên ‘Thẻ Chọn Lớp Yêu Thích’, sau đó chăm chú nhìn thiếu niên ghi ba chữ ‘cổ dược học’ vào bên trong, Hắc Nguyệt liền biết môn học Thần nhi lựa chọn.
Vốn nghĩ Thần nhi đã chết, Hắc Nguyệt thật không ngờ có còn có thể gặp lại Thần nhi, hơn nữa còn ngay ở Tây Diệp La học viện. Nam tử vui sướng vô cùng, hận không thể thời thời khắc khắc đều nhìn thấy Thần nhi, để xác định Thần nhi thật sự đã trở lại, hơn nữa còn sống rất tốt.
Hơn nữa, càng làm Hắc Nguyệt hưng phấn kích động chính là, Thần nhi thế nhưng lại còn cùng một ban với hắn. Nói vậy, sau này mặc kệ ở nơi nào bọn họ đều có thể gặp mặt nhau mỗi ngày.
Mà Huân nhi thì sao? Ngồi trong phòng học bố trí xa hoa lại không kém phần thanh lịch, Huân nhi không hề chú ý, đám bạn học đang dài cổ tò mò muốn biết tuyệt mỹ thiếu niên đã trở thành ‘Minh Nguyệt của Tây Diệp La’ sẽ chọn lớp nào, lúc nghe thấy ba chữ ‘cổ dược học’ thì đều đồng loạt rùng mình. Thiếu niên cũng không chú ý biểu tình của đám người này đột nhiên xanh mét, hơn nữa còn căm phẫn nghiến răng nghiến lợi.
Huân nhi chỉ nghe thấy câu hỏi của nam tử bàn bên, nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, sau đó ánh mắt sáng long lánh nhìn phụ hoàng đang ngồi cạnh mình. Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ý cười cùng sủng nịch của phụ hoàng, lúc này Huân nhi mới không chút do dự chọn lựa cổ dược học.
Phụ hoàng đã nói với bé, mặc kệ Huân nhi ở Tây Diệp La làm gì, phụ hoàng sẽ luôn cùng Huân nhi. Bởi vì vì Huân nhi phụ hoàng mới tới Tây Diệp La học viện a.
Thực lực của Tây Lam Thương Khung hiện giờ đã sâu đến mức không lường được, căn bản không cần phải tới Tây Diệp La… Huống chi, lúc còn là thiếu niên, y cũng từng tốt nghiệp ở Tây Diệp La.
Nhớ rõ lúc ấy, làm đạo sư cho Tây Lam Thương Khung chính là Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện phó vừa vui mừng vừa đố kỵ nói với Tây Lam Thương Khung vẫn còn là hoàng tử, bọn họ đã không còn gì để dạy cho y, y có thể tốt nghiệp.
Tây Lam Thương Khung cho tới giờ cũng không ngờ, có một ngày mình lại trở lại nơi này, còn với thân phận đệ tử. Nếu không có Huân nhi, hiện giờ nhất định y còn trong hoàng cung xử lý mớ chính vụ nhàm chán mà rắc rối kia, còn trái tim thì vẫn cao ngạo mà lạnh như băng.
Huân nhi của y a, thiếu niên xinh đẹp của y, ngươi vĩnh viễn thuộc về ta, ai cũng đừng hòng cướp ngươi khỏi bên cạnh ta. Cho dù là Ma đế đã thức tỉnh, ta cũng không để hắn tìm ra ngươi, để ngươi rời khỏi bên người ta.
Ôn nhu mà thâm tình chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên gần ngay trước mắt, trong lòng Tây Lam Thương Khung mềm mại một mảnh. Mà Huân nhi cũng không nhìn thấy ánh mắt vừa kiên định lại phức tạp của phụ hoàng, bé đang ghi tên mình, sau đó lại vội vàng đưa cả tên phụ hoàng vào thẻ.
Phụ hoàng đã nói sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ với Huân nhi, mặc kệ thế nào. Mà Huân nhi cũng muốn ở cùng phụ hoàng, vĩnh viễn không rời.
Mà sở dĩ bé lại chọn lựa cổ dược học, này không thể không nói chuyện phát sinh vài ngày trước làm thiếu niên rất có hứng thú. Bất quá nhìn thấy Hắc Nguyệt im lặng chờ đợi mình trả lời, Huân nhi vẫn không khỏi mở miệng.
“Ân, đúng vậy! Ta cảm thấy cổ dược học rất thú vị. Viên dược ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ cho ta đúng là thứ tốt a, ta cấp bách muốn tìm hiểu nó. Bất quá cuối cùng lại không có tác dụng. Thực đáng tiếc!” Cúi đầu một chốc, Huân nhi ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên đứng cách đó không xa, nói tiếp.
“Hơn nữa, trong Cấm Hồn cư có người thử thuốc tốt như Hồn Quy, không tận dụng thì thật đáng tiếc a.” Liếc mắt nhìn về phía sắc mặt thối thối của Hồn Quy, Huân nhi cười đến mức làm Hồn Quy rợn da gà. Cứ việc nụ cười xuất hiện trên gương mặt tuyệt mĩ kia mị hoặc sinh linh kia cũng là hắn không khỏi ngây ngẩn một lát.
Bất quá lúc nghe thấy thiếu niên kia thế nhưng lại đánh chủ ý để mình làm người thí nghiệm thuốc, Hồn Quy quả thực hận tới mức không thể đập nát ác linh trong lòng.
Có lầm không, dám đánh chủ ý lên đại gia ta, cũng không tự xem lại cân lượng bản thân. Ách, tuy có vẻ hắn không phải đối thủ của người ta a. Điểm này làm Hồn Quy buồn bực không thôi.
Ngươi nói bản thiếu gia không phải đối thủ của Lam đế bệ hạ thì cũng đương nhiên đi, nhưng vì sao ngay cả Cửu hoàng tử tinh tế yếu ớt, nghe nói lúc bảy tuổi còn phải dựa vào rất nhiều hiến tế mới có thể trụ mệnh cũng dễ dàng khống chế hắn a! Thiên đạo bất công a!
Hồn Quy nhìn tuyệt mỹ thiếu niên nhu thuận ngồi bên kia đang mỉm cười đến tinh thuần với mình, trong lòng một chút cũng không cảm thấy kinh diễm, ngược lại rất muốn lập tức biến mất khỏi tầm mắt thiếu niên, miễn cho đối phương nhớ thương mình.
Thanh niên phát hiện, từ ngày gặp thiếu niên này, vận khí của hắn liền trôi về phía âm u. Hơn nữa tự tôn còn bị đả kích rất lớn. Hồn Quy đã bắt đầu hoài nghi, có phải thực lực của hắn thực sự rất kém cỏi hay không, chỉ mới một chiêu đầu tiên thôi mà suýt chút nữa đã kiếm hủy nhân vong. Thanh niên tâm tình cực độ không xong thậm chí đã bắt đầu hối hận.
Bất quá may mắn là Hồn Quy đã tìm lại sự tự tin trên người người khác. A ha ha ha, nguyên lai bổn đại gia vẫn rất mạnh a! Ít nhất trong học viện này, người có mấy tên có thể tiếp được mấy chiêu của mình. Hơn nữa bởi vì tâm tình ác liệt nên đám tân sinh mới vào Tây Diệp La học viện, vì muốn nổi danh mà chạy tới khiêu chiến Hồn Quy đều bị đánh thực thảm thương.
Nhìn đám người nằm trên mặt đất vì đánh thua mình, Hồn Quy phát tiết một trận, rốt cuộc lao ra khỏi xúc cảm mất mác. Ai, nguyên lai không phải mình quá yếu mà là Lam đế quá mạnh. Vì suy nghĩ cho tương lai sau này của bản thân, lần sau vẫn nên tìm đối thủ có thực lực tương đương mình mà đánh một trận a.Bằng không, nếu vì thua thảm mà mất tự tin với võ học, lựa chọn bỏ võ theo văn, kia cũng không phải nguyện ước ban đầu của mình a. Hơn nữa, Hồn Quy thực sự rất si mê võ học, không muốn con đường võ học sau này của mình cứ trì trệ không tiến.
Không để ý tới Hồn Quy ở một bên lặng lẽ mưu tính đào tẩu, Hắc Nguyệt chuyên chú quan sát thiếu niên trước mắt, hoàn toàn bỏ qua nam tử tà mị Phong Chích Viêm đang nghiêm mặt nhìn mình như thể mình phạm phải tội ác tày trời.
“Chỉ cần Thần nhi thích, lựa chọn cổ dược học cũng tốt lắm. Bất quá ta nghe nói đạo sư cổ dược học là một nữ nhân rất đẹp nhưng tính cách lại có chút cổ quái. Những người chọn lớp của nàng ta lúc đầu đều rất hưng phấn, nhưng không tới một tháng, đáng đệ tử hăng hái tiến vào đều ủ rũ tiến ra. Cũng vì thế, nhóm đệ tử muốn vào lớp này với mục đích tiếp cận đạo sư dần dần đều sợ hãi khi phải lên lớp.
Nói tới đây, Hắc Nguyệt không khỏi nhíu chặt mày. Nghĩ tới những tin đồn về đạo sư cổ dược học, Hắc Nguyệt bình thường tuy không để ý lắm, nhưng hiện tại, nếu Thần nhi chọn cổ dược học thì có thể có nguy hiểm không a? Xem ra, mình cũng nên cùng Thần nhi vào lớp này. Trân bảo quý giá mất đi khó khăn lắm mới trở về của hắn, Hắc Nguyệt sao có thể lại để Thần nhi chịu thương tổn.
“Vì cái gì?” Nghe Hắc Nguyệt nói vậy, ánh mắt Huân nhi không khỏi lóe sáng.
“Ân, nghe nói, đạo sư cổ dược học rất si mê nghiên cứu độc dược cùng mấy thứ thiên kì bách quái. Mà nhóm đệ tử chọn lớp của nàng ta đều trở thành người thí nghiệm thuốc. Vì thế rất nhiều người lúc bị nâng ra, sắc mặt tái nhợt vô cùng đáng sợ, bộ dáng như hận từ nay về sau cho dù buông tay với nhân gian cũng không muốn gặp lại đạo sư cổ dược học kia.”
Hắc Nguyệt kể lại những tin đồn mình vô tình nghe thấy cho Thần nhi, hi vọng Thần nhi vì thế mà từ bỏ quyết định tham gia lớp cổ dược học. Thần nhi là đứa nhỏ xinh đẹp tinh thuần như thế, hắn không hi vọng bị người ta xem là vật thí nghiệm.
Nhưng sự thực tựa hồ lại phát triển theo hướng ngược lại, Huân nhi nghe Hắc Nguyệt nói xong thì lại càng hứng thú cùng mong chờ với đạo sư kia. Mà lúc này Phong phủ Nhị thiếu đứng bên cạnh Hắc Nguyệt đột nhiên cười đến tà khí chen vào nói.
“Điện hạ, nghe nói ngươi gia nhập xã đoàn ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’? Nghe nói thành viên của xã đoàn này đều là đệ tử lớp cổ dược học, đều là những phần tử xuất sắc hào hứng tiến vào nhưng không ủ rũ tiến ra. Bất quá thay đổi duy nhất là từ nay về sau bọn họ cũng không khác gì đạo sư của mình, đều thích luyện chế một ít thứ kì quái, trở nên có chút bất bình thường. Nếu điện hạ cũng bị ảnh hưởng, kia Lam đế bệ hạ sẽ phẫn nộ a.”
Huân nhi nhìn Phong Chích Viêm thật lâu, thẳng đến khi hồ ly giả dối lòng dạ thâm sâu bị nhìn tới mức tim có chút đập nhanh thì Huân nhi mới chậm rì rì nói.
“Phụ hoàng vĩnh viễn cùng ta. Hơn nữa cho dù bị ảnh hưởng cũng không có gì tổn thất. Nếu ta cũng trở nên thích thý với luyện dược, được lợi nhất cũng là nhóm các ngươi. Chúng ta hiện giờ ở chung một nơi, sau này chiếu cố nhiều hơn a Chích Viêm biểu ca. A, đúng rồi, quên nói, Phong Diệp biểu ca cũng gia nhập ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’, nghe nói nếu nếu ngươi sinh bệnh thì Phong Diệp biểu ca có tác dụng rồi a.”
“Ngươi nói Diệp nhi cũng gia nhập?” Gương mặt tà khí của Phong Chích Viêm nổi đầy gân xanh cùng hắc tuyến, nhất là nghĩ tới sau này đệ đệ mình rất ư sủng ái đột nhiên phấn khích cầm ột viên dược đen thui, nói là muốn chữa bệnh cho mình, Phong Chích Viêm liền cảm thấy khóe miệng không ngừng run rẩy.
A vì cái gì xã đoàn tai họa kia còn chưa đóng cửa, còn muốn giữ nó lại tiếp tục gây nguy hại cho đám đệ tử ngây thơ yếu ớt bọn họ hay sao? Vốn xã đoàn đã lung lay bên bờ giải tán, hiện giờ mấy thiếu nên chỉ e sợ thiên hạ bất loạn này gia nhập, không biết nghênh đón bọn họ là những chuyện rợ da gà tới mức nào nữa đây.
Hiện tại, Phong Chích Viêm đã cảm thấy chuyện vô cùng khủng bố sắp sửa xảy ra. Nhất là ở cùng Cấm Hồn cư với mình lại sắp có hai thiếu niên trở đệ tử của mỹ nữ đạo sư vô cùng nguy hiểm kia. Hơn nữa hai thiếu niên này lại còn là những đứa nhỏ được chiều hư tới mức vô pháp vô pháp không thèm để ý tới hậu quả.
Ngao, thần a, cứu cứu ta đi. Đối với đệ đệ nhà mình thì còn tốt, đứa nhỏ đơn thuần kia rất dễ lừa. Nhưng còn Cửu điện hạ được Lam đế bệ hạ sủng ái, Phong Chích Viêm thật sự không biết làm thế nào ứng phó với thủ đoạn có thể kê đơn bất cứ lúc nào của đối phương.
Dù sao, Cửu điện hạ có ma lực cường đại như vậy, Phong Chích Viêm quả thực có chút vô kế khả thi, nhất là bên cạnh tuyệt mỹ thiếu niên lại còn có một nam nhân đáng sợ. Mà bản thân hắn đối với tình báo về Lam đế bệ hạ cùng cửu điện hạ lại rất ít ỏi.
Bất quá lúc Phong Chích Viêm đau đầu ảo não, còn có một người lại càng kích động hơn. Đó chính là thanh niên Hồn Quy đang chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi.
Chỉ thấy thanh niên sau khi nghe tuyệt mỹ thiếu niên nói xong thì đột nhiên lách tới bên người Huân nhi, sau đó bổ nhào tới ôm lấy chân Huân nhi, dùng âm thanh vô cùng bi thống gào khóc: “Điện hạ, ngươi ngàn vạn lần đừng vào lớp cổ dược học a, nơi đó là một ổ lang sói hung tàn, mỹ nhân trong đó đều là mãnh hổ. Điện hạ mà vào đó, dung mạo xinh đẹp tuyệt luân của ngươi nhất định sẽ làm nữ nhân kia đố kỵ. Đến lúc đó nói không chừng điện hạ sẽ bị hạ độc, hủy đi dung mạo xinh đẹp của ngươi. Điện hạ a, này tuyệt đối không phải tin đồn, ta tận mắt nhìn thấy mỹ nhân rắn rết trong lớp cổ dược học kia trong lúc tức giận đã biến một nam nhân anh tuấn thành một cái đầu sưng phù đầy mụn cóc a…”
Biểu tình Hồn Quy hệt như phụ mẫu mất đi, ôm chân Huân nhi bi thống muốn chết. Hắn tuyệt đối tuyệt đối muốn tuyệt mỹ thiếu niên này từ bỏ quyết định gia nhập lớp cổ dược học, bằng không cuộc sống của hắn sau này tuyệt đối là ác mộng. Nhất là ánh mắt thiếu niên nhìn mình khi nãy, quả thực là đang xem mình là mục tiêu a.
Mà Huân nhi nhìn thanh niên bổ nhào tới bên chân mình mà kêu rên, đột nhiên mỉm cười, cười đến khuynh quốc khuynh thành, cười đến tê dại một thân xương cốt cứng rắn của Hồn Quy. Sau đó lúc thanh niên đang dại ra lấy lại chút tinh thần thì khẽ hé môi, nói: “Không sao, ta bách độc bất xâm!”
“A?”