Biên tập: TBB
Tới tối xem lại bài đăng Weibo kia, Lâm Cam đọc bình luận thì sợ hết hồn.
Tuy người theo dõi Weibo của cô vẫn luôn tăng lên, nhưng bình thường chỉ có khoảng mấy trăm bình luận. Có điều lần này lại có tới hơn 2000 bình luận, hơn nữa bình luận có xu thế tăng lên.
Nội dung cơ bản là thế này:
"Không lẽ đây là phương pháp ngược cẩu mới?"
"Sao tôi lại cảm thấy bạn học Chu rất ngầu nhỉ?"
"Thần bếp, cô làm tôi tò mò đó."
"Tôi nhận bát thức ăn chó này."
"Chia tay đi, người tiếp theo."
"Lần đầu thấy cặp nào có mạch suy nghĩ thế này."
"Còn đăng Weibo gì nữa, nữ thần mau dùng dao thái thức ăn của cô cưỡng bức anh ấy."
"Tiểu Dạng Nhi, có khi tâm tưởng bạn học Chu thực sự trong sáng á?"
...
Có một bình luận hot khiến Lâm Cam chú ý: "Có lẽ anh ấy định dè dặt một chút, nếu không tối nay cô hỏi lại xem?" Ava của người này là hình mặc định cho tài khoản mới.
Ăn cơm xong, Chu Viễn Quang đang rửa bát, Lâm Cam từ sau ôm lấy eo anh. Cô cọ cọ, thân mật làm nũng, cả người lười biếng hỏi: "Hỏi lại anh lần nữa."
Chu Viễn Quang cúi đầu, trong mắt thoáng qua ý cười, biết rõ còn cố hỏi: "Hỏi gì?"
"Thuê phòng không?"
Lần này Chu Viễn Quang bỏ bát xuống, xoay người lại ung dung lau tay. Sau đó ôm ngang hông Lâm Cam đi vào phòng ngủ: "Thuê!"
Sau khi hai người thực hiện việc này, Chu Viễn Quang ngày càng tiến tới ranh giới cuối cùng. Anh đổi phương thức tra tấn Lâm Cam, khiến cô khóc lóc xin tha mạng.
Anh yêu nhất dáng vẻ này của cô.
Lâm Cam tức tối: "Tên hỗn đản trên Weibo đưa ra chủ ý thối tha gì không biết."
Chu Viễn Quang vừa cắn rái tai Lâm Cam, vừa sờ eo nhỏ của cô, thấy thế nào cũng như ăn chưa no.
Anh thờ ơ mở miệng: "Anh chính là tên hỗn đản trong miệng em đấy."
Lâm Cam: "..."
Chu Viễn Quang thấy cô bĩu môi, khóe miệng cong lên: "Có yêu tên hỗn đản này không?"
Lâm Cam yên lặng.
Chu Viễn Quang hà hơi khiến cô ngứa ngáy.
Lâm Cam bị anh trêu chọc lăn lộn trên giường, cười muốn điên rồi: "Yêu anh, yêu anh."
Chu Viễn Quang bật cười, hài lòng: "Anh cũng yêu em."
Tiểu hỗn đản.
____
Có người nói cuộc sống đại học thú vị, có người thấy nhàm chán đến phát điên. Chu Viễn Quang thì thấy rất phong phú, mỗi ngày đều thật vui vẻ.
Đảo mắt một cái, Lâm Cam đã kết thúc năm thứ 3 đại học, anh cũng tốt nghiệp. Chu Viễn Quang ký hợp đồng với một công ty quốc tế ở thành phố X, tốt nghiệp xong sẽ đi làm ngay. Có điều công ty yêu cầu hai năm đầu anh phải làm việc ở Singapore, sau đó mới được điều trở lại.
Chu Viễn Quang suy xét hồi lâu, hỏi ý kiến Lâm Cam rồi cuối cùng cũng đồng ý.
Điều này có nghĩa hai người phải đối mặt với hai năm xa cách, mọi thứ không thể suy chuyển được. Bạn càng thay đổi sớm, nỗi hoảng loạn càng ít hơn. Càng để lâu, những vấn đề cắm rễ sẽ trở thành phiền não không thể lơ là.
Hà Dương chính thức tiếp nhận lại lớp học thêm mở cùng Chu Viễn Quang. Nhà Hà Dương cũng ở đây, sau đó anh ấy hoàn toàn có khả năng dạy cho người khác để mở rộng kinh doanh. Chuyên ngành của Hà Dương là tiếng Anh, lại từng có kinh nghiệm mở lớp học thêm, vì vậy Hà Dương muốn kéo Chu Viễn Quang vào việc mở rộng này.
Chu Viễn Quang nghĩ thấy việc này khá ổn, nhưng anh vẫn phải đi Singapore làm việc: "Tôi có thể rót vốn giúp cậu, nhưng cậu phải lo những việc còn lại."
Chu Viễn Quang chính là người Hà Dương tin tưởng nhất. Trước tình hình tài chính khan hiếm, bây giờ Chu Viễn Quang đồng ý rót vốn, anh ấy cực kỳ vui mừng.
Ngược lại Hà Dương cảm thấy thật đáng tiếc khi Chu Viễn Quang không lập nghiệp: "Tôi thấy cậu có đủ điều kiện để lập nghiệp mà."
Chu Viễn Quang lắc đầu cười, anh chưa từng nghĩ đến việc kiếm quá nhiều tiền, chỉ cần đảm bảo cho cuộc sống của anh và Lâm Cam, có thể sống thoải mái là được rồi.
"Tôi không có dã tâm, cứ như vậy là được rồi."
Đến khi Lâm Cam tốt nghiệp, hai người ở lại thành phố X.
Một phòng, hai người, ba bữa ăn, bốn mùa, sống cả đời.
Lúc Chu Viễn Quang sắp đi, Lâm Cam giúp anh thu dọn hành lý.
Bản thân cô là người ít khóc, nhưng khi tắt đèn, cô tự động chui vào ngực Chu Viễn Quang, túm lấy quần áo ngủ của anh bắt đầu khóc. Lúc đầu vẫn không phát ra tiếng động, sau đó Chu Viễn Quang phát hiện, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.
Càng khóc âm thanh càng lớn, cuối cùng vẫn là Chu Viễn Quang hôn từng chút lên nước mặt của Lâm Cam, chậm rãi trấn an cô.
"Nếu em nhớ anh thì phải làm sao?"
"Gọi video được không?"
Lâm Cam lắc đầu, xịu mặt nói: "Không được."
Chu Viễn Quang cọ cọ trên đỉnh đầu cô, thấp giọng dụ dỗ: "Vậy anh bay về gặp em."
Lâm Cam thở dài, bộ dạng sống không còn gì đáng tiếc: "Quá chậm."
Lúc nhớ một người, chỉ muốn được gặp anh ngay lập tức.
Không muốn trì hoãn dù chỉ một phút một giây.
Xe hơi? Tàu hỏa? Máy bay?
Mọi thứ đều quá chậm.
Chu Viễn Quang cọ đầu mũi cô: "Hai năm nhanh thôi."
Lâm Cam ngẩng đầu, đôi mắt vừa khóc mang ánh nước trong veo, cô cứ nhìn Chu Viễn Quang như vậy: "Ít nhất có tới trăm vạn giây em không được thấy anh."
Cô duỗi tay sờ mặt anh.
Đôi tay lướt qua lông mày, đôi mắt, sống mũi của anh, sau cùng ngón tay dừng lại ở đôi môi mỏng: "Không thể chạm vào, cũng không thể ôm hay hôn anh."
Yết hầu hơi động, anh cúi đầu vùi vào cổ Lâm Cam.
"A Cam." Giọng điệu như lẩm bẩm.
"Ừ." Lâm Cam đáp lại.
"A Cam."
"Ừ."
"Em còn như vậy, anh sẽ thực sự không đi được."
Lâm Cam đã sớm nín khóc, lần này cô cong mi cười, nhìn anh thật kĩ, giọng mang theo chút mưu toan: "Vậy đừng đi nữa."
Chu Viễn Quang bình tĩnh nhìn cô: "Nếu anh không đi, mỗi ngày em đều bị lăn lộn tới khóc."
Lâm Cam: "... Anh cút đi."
Chu Viễn Quang liếc cô một cái.
Lâm Cam lè lưỡi, cười hì hì, dụ dỗ anh bằng giọng điệu mềm mại: "Cút vào lòng em."
Chu Viễn Quang không nhìn cô nhưng khóe miệng không kiềm được ý cười.
Ánh đèn trong phòng ngủ mờ nhạt, hai người chặt chẽ ôm nhau ngủ một đêm.
_____
Dù luyến tiếc nhưng trời sáng vẫn phải lên đường, anh phải bôn ba vì tương lai của hai người.
Chu Viễn Quang đi rồi, Lâm Cam dọn về ở kí túc xá, nhà lớn như thế mà chỉ còn lại một mình cô, cảm giác quạnh quẽ tới tàn nhẫn.
Cũng may kí túc xá vẫn luôn náo nhiệt.
Cô luôn định thi lên thạc sĩ nên bắt đầu chuẩn bị cho việc đó trước. Chu Viễn Quang ủng hộ cô, khoa Đào tạo Hán ngữ quốc tế cũng đào tạo cả hệ thạc sĩ. Cuộc sống sau đó lại như trở về một năm học lại kia, thời gian lúc nào cũng kín mít.
Cuộc sống cực kỳ phong phú dù bề bộn nhiều việc.
Nghỉ hè năm thứ 3 đại học cũng phải đi học, trừ mỗi đêm cô được gọi điện thoại nói chuyện với Chu Viễn Quang.
Học kì một năm 4, trường cử một số học sinh tới Thái Lan thực tập. Trong lớp có nhiều người phải thi nên không định đi. Ngược lại Cao Manh và cô rất hứng thú. Tuy chính cô cũng phải thi lên thạc sĩ, nhưng học sinh được trường cử đi phải có thành tích toàn diện trên nhiều mặt, Lâm Cam thấy thành tích ba năm vừa rồi của mình cũng đủ để tham gia. Hơn nữa cô có thể coi lần thực tập này như một trải nghiệm. Vả lại, cô vẫn có thể tiếp tục ôn tập trong thời gian thực tập này, dù như vậy sẽ khá nặng.
Lâm Cam gọi điện nói cho Chu Viễn Quang về việc này, anh cũng đồng ý.
Tuổi trẻ vốn có nhiều lựa chọn và vốn liếng. Đây là cơ hội, cũng là một lần khiêu chiến. Chỉ cần chọn con đường bản thân muốn đi nhất là được. Có thể trông thấy con đường tương lai khiến Lâm Cam càng thêm kiên định.
Lúc tới Thái Lan, thời tiết tương đối oi bức. Ở đây nhìn đâu cũng thấy thạch sùng, ra cửa có thể gặp nhiều loài động vật nhỏ. Thỉnh thoảng có sóc chạy tới cửa nữa. Có điều lúc thấy thạch sùng cỡ lớn, Lâm Cam không bình tĩnh được như vậy.
Sau khi Chu Viễn Quang đi, cô đã ngừng đăng video trực tiếp lên Weibo, bởi cô làm video vốn vì nấu cơm cho anh. Một số fan hâm mộ gào thét, bảo cô thỉnh thoảng lại đăng video đi. Chính Lâm Cam cũng thấy không lời từ biệt đã biến mất thì không phúc hậu cho lắm, nên thỉnh thoảng cô sẽ quay lại video mình nấu cơm rồi đăng lên.
Học sinh ở nơi này cũng rất nhiệt tình và dễ thương. Ban ngày Lâm Cam đi học, buổi tối trừ lúc soạn bài, cô đều dành thời gian để ôn tập. Cao Manh lại rất hưởng thụ cuộc sống ở đây, thậm chí còn nghĩ đến việc ra trường sẽ chuyển tới định cư lâu dài. Cô ấy không có ý định thi lên thạc sĩ, tốt nghiệp xong sẽ xin việc luôn.
Một tháng sau, trường học tổ chức thi miễn phí, Lâm Cam xin nghỉ trở về thi sơ khảo. Thi xong, cô lại ngồi máy bay trở về Thái Lan.
Vừa xuống máy bay, cô phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ của Chu Viễn Quang, Lâm Cam gọi lại ngay.
"A lô?"
"Về Thái Lan rồi?"
"Ừ."
"Thế nào rồi?"
Lâm Cam bật cười, vừa làm nũng vừa chế nhạo: "Tài nghệ của em thế nào, anh còn không biết?"
Chu Viễn Quang bên kia thấp giọng cười một tiếng, sau đó mới nói: "Đương nhiên anh biết, dù sao anh cũng tự tay kiểm định rồi mà. Chính là cỡ B."
Lâm Cam vẫn kịp hiểu ý người này, lập tức phản bác: "Là C được không, C!"
Chu Viễn Quang bên này tưởng tượng bộ dạng lỗ tai đỏ hồng của cô, chỉ thấy tâm can ngứa ngáy.
Chỉ nghe giọng cô sao có thể đủ đây?
Ngón tay anh không tự giác hơi xoa xoa, như thể cảm giác mềm mại kia vẫn còn lưu lại trên lòng bàn tay.
Anh phải đẩy nhanh tiến độ lên một chút, tranh thủ thời gian bay sang Thái Lan một chuyến. Nghĩ tới đây, miệng anh không kiềm được cong lên: "Anh nhớ nhầm à? Vậy lần sau gặp, anh đo lại lần nữa."
Lâm Cam đưa điện thoại ra trước mặt, hướng vào điện thoại hô một tiếng: "Lưu manh."
"Không nói chuyện với anh nữa, em cúp đây."
Chu Viễn Quang bật cười, sao lại xấu hổ nữa rồi.
Cúp điện thoại xong, Chu Viễn Quang híp mắt nhìn cái hộp trên bàn mình. Đó là hộp đồ chuyển phát nhanh. Nếu nhìn kĩ, có thể thấy địa chỉ gửi của món đồ này là từ trấn Phần. Chu Viễn Quang cong miệng, đến lúc gửi đi rồi.
Ba ngày sau, Chu Viễn Quang vội làm xong dự án. Anh có hai ngày nghỉ ngơi nên quyết định mua vé đi Thái Lan. Lâu như vậy không gặp, anh muốn ôm cô thật chặt.
Anh gọi điện thoại cho Lâm Cam trước nhưng đầu kia không ai tiếp. Chu Viễn Quang cau mày, gọi lại lần thứ hai.
Lần này chuông chờ mau chóng kết thúc, điện thoại được kết nối, có điều người nhận điện thoại không phải Lâm Cam.
"A lô, học trưởng Chu à? Em là Cao Manh, bạn cùng phòng của Lâm Cam."
"Lâm Cam đâu?" Tim Chu Viễn Quang vọt tới cổ họng.