[Dịch]Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 321 :  Đấu trí với Thủy Đình nhận được đáp án (2)




"Ngươi đi theo Thủy Thanh Ngạo tiến vào nơi đây đã được nửa nén hương, thời gian còn lại của ta là một nén nhang, ngươi đoán xem khi nào thì người Thủy gia sẽ phát hiện chúng ta đây? Ta thì không sao cả, cũng không biết, ngươi tự tiện xông vào cấm địa Thủy gia quấy rối kế hoạch của Hàn Thu, làm hại kế hoạch của hắn thất bại, hắn sẽ đối xử với ngươi như thế nào đây? Ta quả thật có chút hiếu kỳ." Dạ Thất Thất tuyệt đối không thừa nhận mình đang uy hiếp Thủy Đình, chẳng qua là nàng dựa vào thực tế nói vài câu lời nói thật mà thôi.

"... Được, ta đáp ứng ngươi." Nghênh tiếp ánh mắt Dạ Thất Thất thoải mái không sợ hãi chút nào, Thủy Đình hận đến nghiến răng, cuối cùng vẫn bị bại trận.

Một giọt máu từ đầu ngón tay của Thủy Đình bay ra ngoài, rơi xuống trên giữa ngôi sao linh thạch màu xanh lam, ánh sáng trên ngôi sao màu xanh lam bị hồng quang che giấu.

"Cho ta một giọt máut." Thủy Đình vừa mới nói xong, đầu ngón tay của Dạ Thất Thất bay ra một giọt máut, cũng rơi xuống giữa ngôi sao linh thạch màu xanh lam trong tay Dạ Thất Thất, trong một thoáng, ánh sáng màu hồng lan rộng, trên người Dạ Thất Thất bị hồng quang vây quanh.

Giữa hồng quang, chỉ thấy ngực Dạ Thất Thất từ từ phồng dậy, hầu kết thối lui, hai chân mày anh khí từ từ tản đi, nhiều hơn vẻ thiếu nữ giảo hoạt và quyến rũ.

Hồng quang tản đi, Dạ Thất Thất đưa tay sờ chút một chút sợi tóc trước trán của mình, khóe môi thoáng hiện nụ cười nhạt, trong mắt hiện lên sắc mặt vui mừng, xem như chốn không người mà đưa thay sờ sờ đầy đặn trước ngực mình, chậc chậc khen: "Hoàn hảo không có nín hỏng, nếu không sẽ lỗ vốn lớn."

Vốn là không lớn, nếu như bị nghẹn mà rút lại, biến thành sân bay, thì nàng thật sự là khóc không ra nước mắt.

"Ngươi đủ chưa? Đừng nghĩ kéo dài thời gian." Thấy Dạ Thất Thất cúi đầu vân vê ngực, trong mắt Thủy Đình tràn đầy ghét bỏ.

Dạ Thất Thất nhún vai không sao cả: "Ta cao hứng, quản khanh chuyện gì?" (khanh: này là trong cách gọi thân mật của tình nhân dành cho nhau, khanh là nữ, quân hoặc lang là dành cho nam. Chị TT đang đùa í)

"Ngươi..."

"Đừng ngươi ngươi ta ta, không phải là muốn đánh cuộc sao? Còn chờ cái gì?" Dạ Thất Thất trực tiếp cắt đứt lời nói của Thủy Đình, thúc giục nàng đừng nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề.

...

"Ầm!" Cửa đang đóng chặt bị lực lớn đẩy ra, mấy bóng dáng nhanh như tia chớp xuất hiện ở cửa.

"Thủy Đình, ngươi thật đúng là to gan lớn mật, hôm nay, ta xem ngươi trốn như thế nào?" Đại trưởng lão tức giận trừng mắt với Dạ Thất Thất, lông mày cau lại, cảm giác, cảm thấy ở đâu đó có chút gì đó không đúng.

"Này, tìm ngươi kìa." Dạ Thất Thất hướng về Thủy Đình chép miệng, hai tay mở ra, đứng sang bên cạnh, bày tỏ chuyện này không có quan hệ gì với mình.

Thiếu nữ xinh đẹp một thân quần áo màu đỏ, thật giống như một đoàn nắng gắt, cũng chính là Thủy Đình hơi nhíu mày, rất là tự nhiên tiếp nhận lời nói của Dạ Thất Thất, tiến lên hai bước, nhìn Đại trưởng lão hơi trào phúng nói: "Vì sao ta phải trốn? Nghe danh không bằng gặp mặt, tin đồn, Đại trưởng lão Thủy gia thực lực thâm hậu, là cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay của toàn bộ Xích Hỏa đại lục, hiện tại gặp mặt, quả thật có phong độ cao thủ."

"Ngươi... Ngươi là Thủy Đình? Không, ngươi không phải là Thủy Đình, ngươi là Dạ Thất Thất... Hắn, hắn mới là Thủy Đình..." Người nói chuyện là Thủy Thanh Ngạo, hắn trừng to mắt, ánh mắt vẻ mặt tràn đầy không thể tin chạy qua lại chạy trên người Dạ Thất Thất và Thủy Đình.

Tại sao có thể như vậy? Dạ Thất Thất và Thủy Đình...

"Chậc chậc chậc... Thủy công tử Thanh Ngạo huynh, ta thật không muốn nói ngươi, ngay cả ta là đối thủ đánh nhau nhiều lần cũng có thể nhận sai, chỉ số thông minh của ngươi... Phong thuỷ nha! Nếu Thủy gia mà giao vào trong tay ngươi, chậc chậc chậc chậc..." Câu nói kế tiếp Dạ Thất Thất chưa nói hết, một phen châm chọc khiêu khích, sắc mặt Thủy Thanh Ngạo càng ngày càng khó coi.

"Ngươi gạt ta!" Thủy Thanh Ngạo hung dữ trừng mắt Thủy Đình, ánh mắt kia, hận như không thể muốn giết nàng.

"Ngươi ngu xuẩn, giờ trách ai?" Thủy Đình hừ lạnh, mặt mũi tràn đầy khinh thường.

Thủy Thanh Ngạo nổi cáu, tức giận trừng nàng: "Ngươi..."

"Ngạo nhi, là ngươi mang nàng vào?" Ánh mắt Đại trưởng lão mang theo một nỗi tức giận ngập trời, trở tay hung hăng quăng cho Thủy Thanh Ngạo một bạt tai: "Trở về lại tính sổ với ngươi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.