Editor: ChieuNinh
"Trốn? Vì sao ta phải trốn? Từ đầu đến cuối, đều là các ngươi chủ động trêu chọc ta, đã dám khiêu khích ta, thì phải làm tốt chuẩn bị bị giết!" Dạ Thất Thất không chút để ý nói, trong giọng nói thanh lãnh mang theo vài phần khí thế kiệt ngạo lạnh lùng: "Các ngươi, là lên từng người một, hay là toàn bộ cùng lên?"
Ngón tay chỉ vào đám người bao vây nàng, khí thế trên trán Dạ Thất Thất vô cùng cuồng ngạo.
"Cuồng vọng!" Thủy Vô Nhai khinh thường quát lạnh.
Bàn tay to vung lên, đầu ngón tay bắn ra một ánh sáng lạnh sắc bén.
"Thì tính sao? Đối với ngươi, ta có vốn để cuồng ngạo!" Dạ Thất Thất cười lạnh, trên mặt tràn ngập tà khí và cuồng ngạo.
Trong phút giây này, Dạ Thất Thất có loại khoái cảm phóng thích!
Phải biết rằng, từ sau khi nàng ở Bạch Lang tộc đến cái địa phương thần bí quỷ dị kia, đầu tiên là không hiểu sao lại té xỉu, khi tỉnh lại thì bị vây ở một nơi nhỏ hẹp, rồi sau đó, ù ù cạc cạc biến thành thân nam nhi, bị thay đổi thân phận thì không nói, còn bị cuốn vào trong một loạt kế hoạch âm mưu.
Chừng đó thời gian, Dạ Thất Thất luôn luôn cực lực đè nén ẩn nhẫn, ngày ấy sau cuộc chiến bên ngoài Thanh Long thành, sau khi nàng tỉnh lại, thấy Viêm Minh, nhớ tới quá khứ của bọn họ, nhớ lại đoạn tình yêu thắm thiết khắc sâu vào trong cốt tủy lại bị nàng quên mất.
Đúng vậy, đây vốn là chuyện nên cao hứng, nàng lại cao hứng không nổi.
Trong đầu giống như có một thanh âm đang không ngừng nhắc nhở nàng, tâm của nàng trống trơn, hình như không được trọn vẹn, dường như có cái gì đó rất quan trọng đã bị nàng lãng quên rồi.
Tam Sư Huynh và Hoàng đồng thời rời đi chẳng biết lúc nào thì về, nàng lại không hiểu mà bị người tính kế nhìn thấy Hàn Thu, bị bắt tới tham gia thi đấu tuyển chọn của Thủy gia. Gặp phải nhiều ức hiếp nhục nhã như vậy, nếu như nàng còn có thể nhẫn, Dạ Thất Thất nàng chính là cái bánh bao!
"Bốp!"
Dạ Thất Thất lấy Phệ Hồn roi ra, quất Phệ Hồn roi phát ra u quang quỷ dị trên mặt đất, phát ra một loại tiếng rên rỉ giống như oan hồn, người có tâm tính hơi chút kém, bị tiếng rên rỉ này quấy nhiễu, khí huyết cuồn cuộn, linh hồn chấn động.
Phệ Hồn roi vừa ra, ai dám tranh phong?
Một roi vung lên, giống như bầu trời đột nhiên nở rộ hoa sen màu đỏ âm u, đẹp không sao tả xiết, lại sát khí nồng đậm.
Thủy Vô Nhai nhanh chóng lóe lên, tránh thoát Phệ Hồn roi của Dạ Thất Thất, chỉ để lại một đạo tàn ảnh ngay tại chỗ.
Chỗ roi đi qua, tàn ảnh tản ra!
Phệ Hồn roi cứ như vậy quét qua trong thân thể Thủy Vô Nhai, đạo tàn ảnh này giống như một loại hư ảnh trong gió, cứ như vậy mà tiêu tán.
"Đứa nhỏ vô tri, hôm nay, lại cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta." Trên mặt Thủy Vô Nhai hiện lên sự lạnh lùng giễu cợt. Đột nhiên hắn biến sắc, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
'Thủy Đình' thế mà lại đột nhiên biến mất ở ngay trước mắt hắn!
Thủy Vô Nhai nhướng mày, lập tức niệm khẩu quyết, bóng dáng nháy mắt cũng biến mất.
Cùng lúc đó, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, một trận tiếng va chạm kim loại truyền đến.
Tốc độ, đã đến cực hạn!
Trong cát bay đá chạy, chỉ thấy hai bóng dáng đan xen không ngừng, từ mặt đất đánh tới giữa không trung, từ giữa không trung đánh tới nóc nhà, cuối cùng rơi xuống trên lôi đài thi đấu đồ sộ rộng lớn giữa sân.
"Xem ra, hôm nay nhất định đoạn tuyệt tình phụ tử giữa ngươi và ta, trên lôi đài này, đó là chỗ táng thân của ngươi!" Giờ phút này, Thủy Vô Nhai là sợi tóc hơi loạn, xiêm y dính đầy bụi bậm, sắc mặt hơi chút lộ vẻ tái nhợt, giữa trán lại là vẻ kiên nghị quyết tuyệt.
Kẻ này, không thể giữ lại!
"Giữa ngươi và ta, đã bao giờ từng có tình phụ tử?" Dạ Thất Thất khinh thường chế giễu, Phệ Hồn roi