[Dịch]Tà Hoàng - Dạ Đế

Chương 8 : Chương 8




Y Lam ngẩn người nhìn bao đồ trong tay hồi lâu, sau đó bay tới ôm chầm Nam Cung Ngọc, vùi đầu vào người hắn, vẻ mặt vui sướng, chân thành nói:

-Nam Cung Ngọc, lần này cảm ơn ngươi!!

Khuôn mặt Nam Cung Ngọc đỏ đến mức sắp rỉ ra máu, nhưng trong lòng lại có cái gì đó rất ngọt ngào chầm chậm lan ra. Y Lam lấy lại được tiền tự nhiên rất vui, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, liền ngước đầu lên nhìn Nam Cung Ngọc, hỏi:

-Ta ở lại Thừa tướng phủ sẽ không gây rắc rối gì cho ngươi chứ? Tên Mạc Kỳ Tuyên kia có gây khó dễ cho ngươi không?

Nam Cung Ngọc mỉm cười đáp:

-Chuyện này ngươi cứ yên tâm, ta vẫn có thể xử lý được.

“Có thể xử lý được” nghĩa là tên chết tiệt kia đúng thật đã đến gây rối. Y Lam gãi đầu nhìn Nam Cung Ngọc tỏ vẻ áy náy. Xem ra nàng đã mang đến cho hắn một đống rắc rối thật lớn. Dù sao tên kia cũng là Chiến vương gia uy danh lừng lẫy của Lưu Ly quốc. Muốn chèn ép một Thừa tướng nhỏ bé như hắn quả thật rất đơn giản. (Tiểu Tuyết: nhỏ bé á? Tỉ lầm to rồi =_=!!)

Bên trong Chiến vương phủ, Mạc Kỳ Tuyên ung dung ngồi thưởng trà, vừa uống vừa mỉm cười nhàn nhạt. Tên trộm kia lấy bao nhiêu không lấy, lại lấy đúng tám vạn lượng hoàng kim, vậy đó chắc chắn là nàng rồi. Nghĩ đến tính cách của nàng thì khả năng này dường như rất cao a. Hắn phải mau chóng sắp xếp đến xin lỗi nàng mới được. Lấy được tiền rồi thì tâm trạng của nàng chắc sẽ tốt hơn, dễ nói chuyện hơn rồi. Đột nhiên, hắn nhớ ra điều gì đó, liền hướng trưởng thị vệ nhà mình, hỏi:

-Các ngươi không có làm nàng bị thương chứ?

Vị trưởng thị vệ kia ngạc nhiên hỏi lại:

-Nàng?

Mạc Kỳ Tuyên đánh hơi thấy mùi không đúng, khẩn trương nói:

-Chẳng lẽ không phải?

Vị trưởng thị vệ kia gãi đầu, thật thà đáp:

-Vương gia, thuộc hạ không biết “nàng” mà ngài nói tới là ai. Bất quá thuộc hạ khẳng định rằng kẻ trộm đó là một nam nhân.

Mạc Kỳ Tuyên nghe xong tức đến hộc máu. Là tên trộm trời đánh nào cả gan lẻn vào Chiến vương phủ của hắn để trộm đồ? Hắn chính là tưởng đó là nàng nên mới cố tình thả đi. Bây giờ lại là một nam nhân khác? Đúng là tức chết hắn mà!!! Nhưng mọi việc đã lỡ rồi thì đành chịu vậy. Điều quan trọng bây giờ là phải làm hòa với nàng. Phải đạt được nàng tha thứ. Đầu óc xoay chuyển một hồi, liền nhớ đến tên siêu cấp đào hoa kia. Ừm, có lẽ nên mời tiểu tử đó đến thỉnh giáo một chút. Nghĩ là làm, Mạc Kỳ Tuyên lập tức sai người đi đưa tin “cầu cứu”. Hi vọng tiểu tử này sẽ có cách giúp hắn.

Trong lúc Mạc Kỳ Tuyên còn đang đau đầu nhức óc về việc làm lành với Y Lam thì Y Lam cùng Nam Cung Ngọc đã về tới Thừa tướng phủ, tất nhiên là với bao đồ vừa trộm được trên tay. Y Lam thật sự rất cảm kích Nam Cung Ngọc, lại vì bản thân mình mà bất chấp thể diện của một Thừa tướng, đi ăn trộm đồ. Nhưng cũng vì quá cảm kích mà sinh ra áy náy. Hắn vì nàng làm nhiều việc như vậy, mà nàng lại không giúp gì được cho hắn, ngược lại còn đem đến cho hắn một đống phiền phức thật lớn. Càng nghĩ, Y Lam lại càng xấu hổ, cuối cùng quyết định dọn ra khỏi Thừa tướng phủ. Lúc Nam Cung Ngọc mới biết được việc này cũng đã ra sức can ngăn, nhưng thấy nàng quyết tâm như vậy đành thuận theo đồng ý.

Nơi Y Lam chuyển tới là một biệt viện vắng vẻ ở ngoại ô. Được Nam Cung Ngọc hỗ trợ, tất cả mọi việc đều hoàn thành rất nhanh. Y Lam không nhận người làm, trong đầu nghĩ sẽ biến nơi này thành căn cứ trung tâm của thế lực mình sắp lập ra. Ừm, đầu tiên cần tìm kiếm vài người đáng tin cậy để bồi dưỡng, sau đó thiết lập mạng lưới tình báo. Việc này có lẽ sẽ tốn kha khá thời gian của nàng đây.

Sau khi dùng hết miệng lưỡi thuyết phục Nam Cung Ngọc trở về, Y Lam cải nam trang, mang theo toàn bộ gia sản của mình đi đến Thiên Nhai thương hội, bán sạch toàn bộ số châu báu trộm được từ chỗ Mạc Kỳ Tuyên. Vốn dĩ số châu báu đó chỉ đáng giá tám vạn lượng hoàng kim, nhưng bằng khả năng trả giá của mình, Y Lam thuận lợi lấy được đến tám vạn năm ngàn lượng hoàng kim.

Trong một khoảng thời gian ngắn liền có nhiều tiền như vậy khiến Y Lam cảm thấy rất vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ số ngân phiếu trước ngực. Dù sao số tiền này cũng sắp bị tiêu hết rồi, tranh thủ lúc chưa dùng, sờ nhiều một chút a. Y Lam nhanh chân đi về phía chợ nô lệ, tính toán tìm một ít hạt giống tốt. Đây sẽ là lực lượng ban đầu của nàng nên cần lựa chọn kĩ lưỡng một chút.

Chợ nô lệ là một nơi vô cùng hỗn loạn, người bên trong phần lớn đều là những người xảo trá cùng tàn nhẫn. Nếu không thì sao có thể theo được nghề này. Y Lam rảo bước dạo trong chợ nô lệ, cả người tỏa ra hàn khí kinh người khiến người khác không dám đến gần. Nàng đưa ánh mắt sắc bén liếc nhìn khắp khu chợ tìm kiếm mục tiêu của mình. Âm thanh kêu khóc của những nô lệ vừa bị bắt khiến nàng cảm thấy thật khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng làm xong việc rồi trở về. Đi thêm một đoạn, Y Lam rốt cuộc phát hiện mục tiêu đầu tiên của mình. Phía trên một đài đấu giá dựng tạm thời, một chiếc lồng sắt được khiêng lên. Bên trong là một thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi bị nhốt bên trong. Hai tay cùng hai chân của thiếu niên kia đều bị xích chặt, ánh mắt hắn tràn đầy phẫn nộ cùng căm hận, nhưng tuyệt nhiên không lộ ra chút gì gọi là sợ hãi hay tuyệt vọng. Y Lam không kìm được tấm tắc khen. Đúng là một hạt giống tốt, có thể bồi dưỡng được.

Không hề do dự, Y Lam hướng tên chủ nô dùng 150 lượng mua hắn về. Sau khi thiếu niên được đưa đến, nàng ra lệnh tháo dây xích cho hắn rồi liếc mắt ra hiệu, ý bảo mau đi theo mình. Thiếu niên ánh mắt giằng xé hồi lâu rồi mới bước theo. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác, nam nhân trước mặt có thể giúp hắn báo thù.

Lại đi tiếp hơn một canh giờ, Y Lam lại chọn thêm được ba người nữa: một bé gái mới tám, chín tuổi, một thiếu nữ trạc tuổi nàng và một thiếu niên trầm mặc khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Bốn người này thoạt nhìn tâm tính không tệ, đều là những hạt giống rất tốt, đáng để nàng ra sức bồi dưỡng. Bọn họ sẽ là những thành viên của thế lực của nàng. Tuy nhiên, cần tìm cách tăng cường lòng trung thành của bọn hắn một chút. Trường hợp bị phản bội như lúc trước, nàng tuyệt không muốn xảy ra.

Nhìn thấy trời cũng sắp tối, Y Lam liền mang theo bốn người trở về, khi đi ngang qua tiệm quần áo còn đi vào mua cho bọn hắn chút đồ đạc để thay cho tươm tất. Nói gì thì nói, bọn hắn bây giờ cũng là người của nàng rồi, không thể quá thảm được a. Không nghĩ đến bốn tên này sau khi tắm rửa, thay đồ đẹp đẽ liền có vẻ ngoài khác hoàn toàn ban đầu, đều là tuấn nam mỹ nữ. Xem ra vận may của nàng cũng không tệ a. Lại đem bọn hắn vào Thủy Hương lâu ăn một bữa no nê, sau đó mới trở về.

Bên trong biệt viện của mình, Y Lam ngồi đối diện bốn thuộc hạ mình vừa mua về, nhàn nhã uống một ngụm trà, nói:

-Bắt đầu đi, giới thiệu về lý lịch của bản thân và mong muôn lớn nhất của các ngươi.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, bắt đầu nói. Người đầu tiên là nam tử trầm mặc tầm mười bảy, mười tám tuổi kia. Giọng nói của hắn tràn đầy đau thương cùng thù hận, khiến người ta đau lòng.

-Công tử, ta gọi Mục Thanh, năm nay mười tám tuổi, quê ở vùng biên giới phía bắc. Ta vốn sống rất hạnh phúc cùng cha mẹ và tỷ tỷ. Nhưng đến một ngày, quan huyện ở đó nhìn trúng tỷ tỷ của ta, ép nàng về làm tiểu thiếp của mình. Tỷ tỷ ta từ chối, thế là hắn sinh lòng hận thù, nửa đêm cho người tới bắt tỷ tỷ của ta về, tiền dâm hậu sát, giết chết cha mẹ ta, bắt ta bán cho bọn buôn người. Ước muốn lớn nhất của ta là có thể giết chết cả nhà tên cẩu quan đó, trả thù cho người nhà của ta.

Nói đến đây, cả người Mục Thanh khẽ run lên, hai mắt hằn lên những tia máu đỏ, cả người tản mát ra sát khí kinh người. Thiếu niên đầu tiên mà nàng mua được nghe xong cả người run rẩy, kích động đứng bật dậy, ôm chầm lấy Mục Thanh.

-Mục đại ca, huynh nói rất hay, nhất định phải đem cả nhà bọn chúng giết chết, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng chúng ta.

Y Lam thấp thoáng thấy trong mắt thiếu niên nhỏ tuổi kia có mấy giọt nước mắt, nhưng bị y nhanh chóng gạt đi. Y hướng về phía nàng, khàn khàn nói:

-Công tử, ta tên Lam Phong, vốn là người Vân châu, gia cảnh tương đối khá giả, cuộc sống hòa thuận ấm êm. Ta vẫn tưởng cuộc sống này sẽ kéo dài mãi mãi, những không ngờ tai họa bất chợt ập xuống đầu. Cha ta vô tình có được chứng cớ quan huyện vùng này thông đồng với bọn sơn tặc, nhiều lần chặng cướp quân lương cùng những thương nhân đi qua. Nhưng cha ta chưa kịp báo lên trên thì bị quan huyện sai bọn sơn tặc kéo xuống, giết chết cả nhà ta. Lam gia ta tổng cộng ba trăm mười tám người cũng chỉ mình ta sống sót. Ước muốn lớn nhất của ta là giết sạch đám sơn tặc và tên cẩu quan kia, đem bọn chúng băm vằm làm trăm mảnh, quăng ra cho chó ăn, trả thù cho ba trăm mười bảy người chết oan của Lam gia.

Hai tiểu cô nương ngồi bên cạnh đã bắt đầu sụt sùi khóc, tỏ vẻ cảm thông. Y Lam cũng không kìm được mà thở dài, không nghĩ đến hai tên này lại có số phận bi thảm như vậy. Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ cần nàng có thể giúp bọn hắn trả thù thì bọn hắn sẽ hết lòng trung thành với nàng. Sau một hồi khóc lóc, thiếu nữ trạc tuổi nàng bắt đầu mở miệng:

-Công tử, ta gọi Tiểu Hồng, sống ở vùng biển phía nam. Mấy tháng trước cha mẹ ta mất, ta đem theo tiền lên kinh đô lập nghiệp, không ngờ giữa đường bị cướp. Bọn cướp đó bán ta cho đám buôn người. Ước muốn của ta là có thể trở thành một thương nhân giỏi, kiếm thật nhiều tiền.

Cuối cùng là nữ hài nhỏ tuổi nhất kia.

-Công tử, ta gọi Bạch Nhi. Ta là một đứa trẻ mồ côi ở Liễu châu, một lần đang ăn xin trên đường thì bị chụp thuốc mê, đem đến đây làm nô lệ. Ước muốn của ta là có thể ăn ngon, mặc ấm, không phải chịu đói rét như trước kia nữa.

Y Lam nghe xong gật gù, tao nhã nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó đưa ánh mắt sắc bén lướt qua bốn người khiến bọn hắn sợ đến cứng người, bình thản nói:

-Ước muốn của các ngươi, ta đều có thể giúp các ngươi thực hiện được. Nhưng còn phải xem các ngươi có đáng để ta ra tay trợ giúp không đã.

Cả bốn người cùng lúc ngẩn ra, nhưng rất nhanh, Mục Thanh dẫn đầu quỳ xuống, hô lớn:

-Nguyện cả đời trung thành với công tử.

Ba người còn lại cũng sực tỉnh ra, vội vàng làm theo. Y Lam hài lòng mỉm cười, phất tay trở về phòng ngủ. Bước đầu tiên như vậy là ổn rồi. Đợi thêm vài ngày nữa, xác nhận lại lòng trung thành của bọn hắn rồi sẽ bắt đầu đưa vào huấn luyện bồi dưỡng, đem bọn hắn trở thành lực lượng đầu tiên của nàng tại thế giới này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.