[Dịch]Tà Hoàng - Dạ Đế

Chương 18 : Chương 18




Sắc trời đã về khuya, nhưng tại Xuân Ý lâu nức tiếng kinh thành vẫn vô cùng tấp nập. Một vị công tử tuấn tú vẻ mặt thỏa mãn bước ra khỏi Xuân Ý lâu dưới sự níu kéo của các cô nương.

-Ai nha, công tử, người phải đi sao? Sao không ở lại cùng ta chút nữa?

-Đúng nha, công tử, bọn ta chắc chắn sẽ người hài lòng mà.

Vị công tử kia phe phẩy chiếc quạt, cười nhạt trả lời:

-Xin lỗi, nhưng mà các mỹ nhân, ta phải về rồi. Lần sau có cơ hội liền đến tìm các ngươi tâm sự.

Dứt lời, hắn khẽ nhún chân, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt của mấy vị cô nương Xuân Ý lâu làm họ tiếc rẻ không thôi. Ai, mỹ nam tử như vậy đúng là rất hiếm có, bọn họ gặp được coi như là phúc phận ba đời rồi. Làm sao dám mơ tưởng gì cao xa. Thôi, bỏ đi, chuyên tâm tiếp khách kiếm tiền mới là việc các nàng cần làm.

Tại một con hẻm vắng cách khá xa Xuân Ý lâu, bóng dáng vị công tử tuấn tú kia lại xuất hiện, hai chân thong thả bước đi, tận hưởng sự yên tĩnh dễ chịu của đêm khuya. Chợt, bước chân hắn dừng lại, vẻ mặt bất đắc dĩ xoay đầu:

-Bạch Nhi, không phải ta đã nói ngươi về trước rồi sao? Vì sao giờ này còn ở đây?

-Tiểu thư, người còn chưa về, ta sao có thể về trước được. Bổn phận của ta là hầu hạ người thật tốt mà.

Đúng vậy. Vị công tử tuấn tú kia chính là Y Lam cải trang để tiện hơn khi đi chơi đùa ở thanh lâu. Nói gì thì nói, nếu để thân phận nữ tử mà vào thanh lâu thì cũng quá dọa người rồi. Y Lam liếc nhìn Bạch Nhi phía sau, không nói một lời bất chợt nhún người, triển khai khinh công lao vun vút, thoắt cái đã biến mất trong màn đêm. Trước khi biến mất, nàng còn ném lại một câu khiến sắc mặt Bạch Nhi trở nên đen sì:

-Bạch Nhi, ta chơi còn chưa có đã, sao có thể dễ dàng trở về thế được. Ngươi trước trở về nói với mọi người ta phải đi công việc gấp. Mọi việc ở Dạ lâu đều giao cho bốn người các ngươi quản lý đấy.

Bạch Nhi nhìn theo bóng người đang khuất dần sau màn đêm kia mà thở dài, cảm thấy không biết khi đám người Tiểu Hồng tỷ tỷ biết được tin này thì sắc mặt sẽ đặc sắc thế nào nữa. Ai, được rồi, lấy bản tính ham vui của tiểu thư mà có thể ở yên gần hai năm để phát triển Dạ lâu thì đúng là kỳ tích rồi. Lần này cho người giải lao chút vậy.

Chạy một hơi gần mười dặm, Y Lam mới dừng lại. Nhìn ra phía sau không thấy Bạch Nhi đuổi theo, nàng không khỏi nở nụ cười đắc ý. Hắc hắc, không uổng công mấy thàng gần đây khổ luyện khinh công, cuối cùng cũng có thể trốn ra khỏi đó, ngao du thiên hạ rồi. Nếu chỉ đi chơi vài tháng thì chắc đám người Bạch Nhi cũng sẽ lo được việc trong Dạ lâu chứ nhỉ? Haiz, bỏ đi, cứ chơi đi rồi tính vậy.

Y Lam trong trạng thái lân lân vui vẻ nhún chân phi lên một cành cây ngồi xuống, bụng bảo dạ tối này phải ngủ cho thật thích. Đúng lúc này, âm thanh đao kiếm chợt vọng lại từ phía xa. Khóe miệng Y Lam không khỏi giật giật, trong lòng liền có dự cảm không tốt. Cái tình huống này...sao có chút quen quen. Không phải là lại đụng tên khốn đó chứ!!!!

Do dự một hồi, Y Lam vẫn mò đến xem. Quả nhiên nàng đoán không sai, ở phía xa, Mạc Kỳ Tuyên cùng các ám vệ lại đang bị một đám người vây công. Nghĩ đến tên khốn kia đã từng hại mình thê thảm, Y Lam quyết định...lơ đẹp và leo lên cây ngủ. Khổ nỗi mấy tên khốn dưới kia đánh nhau ồn ào kinh khủng, khiến nàng không cách nào ngủ được. Mạc Kỳ Tuyên, coi như ngươi phúc lớn mạng lớn, bổn tiểu thư sẽ từ bi mà cứu ngươi thêm một lần.

Nghĩ là làm, Y Lam vận khinh công, thoắt cái đã xuất hiện giữa cuộc chiến nhuyễn kiếm vung lên thu lấy mạng người, chiêu chiêu đoạt mạng khiến người ta kinh sợ. Nàng đem toàn bộ oán hận với Mạc Kỳ Tuyên cùng bực bội tích trữ gần hai năm qua nhất nhất phóng ra, cảm giác thật dễ chịu.

Mạc Kỳ Tuyên nhìn thấy Y Lam xuất hiện thì vô cùng mừng rỡ, vung kiếm đánh bay một tên ám vệ bên cạnh, mặt nở hoa nói:

-Y Lam, ngươi là cứu ta sao?

Đó là Y Lam, Y Lam của hắn nha. Cho dù hiện tại nàng phẫn nam trang thì hắn vẫn có thể dễ dàng nhận ra nàng. Thế nhưng, đáp trả hắn lại là cái nhìn đầy bực bội của Y Lam khiến hắn rùng mình. Bộ dạng này...không phải là đang ngủ rồi bị đánh thức đấy chứ. Coi như hắn xui xẻo, lại đụng ngay lúc nàng bực mình, nhưng dù sao cũng được gặp lại nàng rồi. Hiểu lầm tai hại kia, hắn nhất định phải chớp lấy thời cơ này mà giải thích mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.