Thân ảnh của nàng xẹt qua tren đỉnh đầu Liễu Tường Phong, nhưng không ai có thể phát hiện ra. Sở dĩ như thế vì nàng không hề phóng thích một chút Chiến khí nào mà chỉ sử dụng kỹ năng trên cây, xuyên qua những gốc cây to lớn, rậm rạp.
Liễu Hồ Nguyệt thoáng chốc đã đuổi tới chỗ nhục cầu, nó lại biến mất và trong chớp mắt lại ở chỗ khác, Liễu Hồ Nguyệt lại nhảy, thân mình uyển chuyển lướt qua những cành cây to rậm rạp lá cành. Chỉ thấy nhục cầu đó ngồi xổm tren một nhánh cây không quá lớn, nó đưa lưng về phía nàng, nhìn về phía trước, không hiểu là chăm chú vào cái gì.
Liễu Hồ Nguyệt bước nhẹ, cảnh giác nhìn quanh, nơi này hẳn là cách Liễu Tường Phong không quá xa. Nhưng lại không có Ma thú, vậy nghĩa là đàn Ma thú vừa tới không phải là ma thú sóng triều. Nàng nhún người, đứng vững vàng trên nhánh cây cùng nhục cầu.
Nhục cầu quay lại, nhìn nàng một cái, sau đó nhảy lên vai nàng, cọ cọ vài cái, miệng kêu " Y ô ", làm nũng với nàng.
Liễu Hồ Nguyệt hung hăng đánh mông nó một cái, nói: " Lần sau ngươi cứ thử chạy loạn lên nữa xem! Ta sẽ bỏ ngươi!"
" Ô.... " Mắt nó nổi lên một làn sương mờ, vẻ mặt vô tội nhìn nàng, sau đó nó dùng móng vuốt chỉ ít về phía trước, kêu vài tiếng.
Liễu Hồ Nguyệt liền nghe được vài đạo âm thanh xa xa truyền tới, có vẻ là đang đáng nhau: " Đánh, đánh cho bổn tiểu thư!"
Lại nói, giọng nói này trông có vẻ rất quen.
Sau đó là hàng loạt âm thanh ẩu đả truyền tới, thanh âm của nữ tử càng hung hăng, càng thêm lớn.
Ừm, xem ra là đáng hội đồng. Không biết là ai xui xẻo thế nhỉ?
" Sáu tứ giai Chiến sĩ đánh một phế vật, xem ra là coi trọng ngươi!" Một giọng nói truyền đến, là của một nam nhân.
Liễu Hồ Nguyệt làm sao có thể quên được âm thanh làm nàng ghê tởm này đây?
Tần Duyệt.
Làm sao hắn lại ở đây nhỉ? Tần Duyệt sao lại đến khu vực thứ ba?
Không đúng. Phế vật? " Được rồi, xem xem nàng ta sao rồi, không chết thì cho nàng một kiếm đi." Giọng nói của Tần Duyệt lại lần nữa vang lên.
Tiếng ẩu đả ngừng lại, tiện đà cũng truyền đến tiếng động :
" Vù vù.... ....... "
Kế sau đó là một đạo âm thanh tràn đầy tức giận vang lên, là của nữ nhân:" A a a, các ngươi lại dám đánh ta, bổn tiểu thư phải thiêu chết các ngươi!"
" A, bắt nhầm người!" Thanh âm run run đó làm mọi người xuống lên.
Khoé miệng Liễu Hồ Nguyệt giật vài cái: " Bắt nhầm người? Chẳng lẽ là ta sao?"
Tần Duyệt cùng Nạp Lan Tử Oanh không có thù, đương nhiên sẽ không có lý do gì để bắt nàng ta, cái mà Tần Duyệt muốn là ép nàng vào chỗ chết.
Nàng cố nhịn cơn buồn cười xuống, lắng nghe xem bọn họ nói gì.
Nàng ngồi ở một nhánh cây cực kì rậm rạp, thân hình nàng lại bé bỏng, muốn phát hiện ra nàng không phải là chuyện dễ dàng gì. Huống hồ, nàng còn cách họ một khoảng không nhỏ, nàng chỉ cần sử dụng một ít Tinh thần lực là có thể theo dõi bọn họ một cách triệt để.