Vừa rồi vào trong là cả một đoàn người , còn có cả các vị trưởng lão, nhẽ nào lão phu nhân sẽ trách phạt họ sao? Huống hồ còn có cả mẫu thân và tỷ tỷ nữa.
Nghĩ vậy, lá gan Liễu Linh Tích lớn hơn một chút , nàng ngửa đầu, dậm chân nói : " Ai cần ngươi lo!"
" Ta tất nhiên sẽ không xen vào chuyện của tam tỷ tỷ." Nói đoạn, Liễu Hồ Nguyệt tiêu sái xoay người, đi vào sân.
Liễu Linh Tích cũng nhanh chân theo vào, nhưng vì có chút lo sợ nên theo sát Liễu Hồ Nguyệt một cách gắt gao.
Vừa bước vào, Tiểu Lam từ trong phòng đi ra, thấy Liễu Linh Tích cùng Liễu Hồ Nguyệt thì cúi đầu một cái, nói :"Cửu tiểu thư, lão phu nhân cho mời."
" Ta sao?" Liễu Hồ Nguyệt chỉ vào mũi mình, còn không quen liếc Liễu Linh Tích một cái.
" Dạ phải, lão phu nhân nói Cửu tiểu thư mai chóng đến phòng người, lão gia cùng mọi người đều đã đến cả." Mắt Tiểu Lam loé lên vệt sáng, tựa hồ cũng rất hiếu kỳ .
Từ sau buổi tối mà Liễu Hồ Nguyệt đánh vỡ bát của nàng, lão phu nhân cũng không có hầu hạ nữa, vì vậy nàng không biết được nhiều sự tình từ lão phu nhân.
Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu, quệt miệng một cái : " Không biết là gì mà đông đủ thế!"
Trong lòng Tiểu Lam cũng ngứa ngáy một hồi, trước kia nàng đều tường tận mọi việc , thế mà nay lão phu nhân cũng đuổi nàng ra ngoài. Nàng liền ngẩng đầu , cười nói : " Cửu tiểu thư đi vào, không phải đi vào liền biết sao?"
Liễu Hồ Nguyệt gật đầu, quét mắt qua Tiểu Lam một cái, xoay người nói : " Thật ngại quá, tam tỷ tỷ, tổ mẫu chỉ gọi ta thôi, tỷ cũng còn muốn vào sao?"
" Hừ!" Liễu Linh Tích cắn chặt răng, trừng mắt: " Ngươi đừng kiêu ngạo!"
" Ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở tỷ thôi, Tiểu Lam, ngươi thấy có phải không ?"
Nàng ta xun xoe cười : " Dạ phải."
" Ta đi trước." Liễu Hồ Nguyệt phất phất tay áo, xoay người chậm rãi đi vào, để lại Liễu Linh Tích đang muốn phát điên.
Nàng vừa bước vào , vài ánh mắt nóng bỏng đồng thời dính chặt lên người nàng . Trừ bỏ phụ thân nàng, còn lại đều ẩn nhẩn sự chán ghét vô hình. Không một ai trong số họ muốn gặp nàng, vì nàng là đồ bỏ đi, nhì nàng không thể tu luyện.
Hiện giờ đang có việc gì làm chấn động chúng đây? Thật hiếu kỳ.
Nàng bước vào, liền thấy Liễu Tường Phong phía xa xa, nàng nhanh chân chạy tới chỗ ông : " Cha...."
"Nguyệt nhi." Ông đã sớm đứng dậy, đón nàng bằng vòng tay của mình: " Để ta xem con có cao lớn hơn không ?" Liễu Tường Phong cử mặt cưng chiều nhìn nàng, hai mươi tám ngày mà ngỡ như mấy năm, ông coi đó là sự dày vò. Lại còn bởi chuyện sắp tới, không biết là phúc hay họa với nàng đây?
" Khụ khụ khụ" Đại trưởng lão Liễu Ý ho khan vài tiếng, khuôn mặt già nua đầy vẻ nghiêm túc. Ông vỗ nhẹ tấm áo màu tro trên người, ánh mắt lướt qua người nàng, không đậm không nhạt nói : " Liễu gia chủ, không phải đang còn có chính sự hay sao?"
Trên mặt Liễu Tường Phong lộ vẻ không vui, ông ta nói khong sai, nghĩ đoạn liền kéo tay nàng ngồi xuống.
Chương này được dịch bởi Delia Trần.