Liễu Hồ Nguyệt bắt đầu có chút đứng không yên, nàng lại nghĩ đến chuyện phá hoại dụng cụ thí nghiệm trước đó, Liễu lão phu nhân cũng không nói một câu, như vậy, Tinh Hồn trì mày bị hút khô rồi, lão nhân gia bà cũng sẽ không trách tội nàng đi?
Tìm một lý do để tự an ủi mình, Liễu Hồ Nguyệt an tâm rời khỏi Tinh Hồn trì.
Liễu lão phu nhân vốn tưởng rằng khế ước trận Liễu Hồ Nguyệt không có hình thành nhanh như vậy, nhưng bà làm sao có thể nghĩ đến, thể chất biến thái có thể làm ra cả những việc hết thảy không có khả năng.
Nàng nhìn khắp sân, bốn phía ngập tràn hơi thở cửu giai chiến sĩ, hiển nhiên là đối với bên ngoài khuếch tán, có cửu giai chiến sĩ thủ hộ viện Liễu lão phu nhân, người bình thường là không dám tự ý tiến vào.
Nhưng Liễu Hồ Nguyệt rất hiếu kỳ người vừa rồi tiến vào viện, nàng phải đi ra ngoài nhìn một chút.
"Sư phụ, ngươi biết nữ nhân đi hướng nào sao?" Liễu Hồ Nguyệt hỏi.
Tử Diễm nói: "Hướng rừng trúc."
Ánh mắt Liễu Hồ Nguyệt trầm xuống, nhanh chóng chạy ra sân, chỉ lưu lại một đạo quang ảnh làm Chiến sĩ quản lý viện ngạc nhiên.
"Sao lại thế này?" Đội trưởng Thủ vệ phút chốc tự chỗ tối chạy ra.
Các hộ vệ còn lại cũng từ chỗ tối đi ra, nhìn hướng đạo bóng dáng vừa rồi rời đi, sau đó, lắc lắc đầu nói: "Lão phu nhân chỉ cho chúng ta thủ viện, cũng không có bảo chúng ta cấm Cửu tiểu thư tự do ra vào viện."
Đề cập đến Cửu tiểu thư, người nói chuyện vừa rồi đột nhiên cứng lưỡi, lúc này mới ý thức được một phế vật làm sao có thể có tốc độ như vậy.
Run run ngón tay chỉ vào hướng Liễu Hồ Nguyệt rời đi nói: "Vừa mới cái người kia là... Cửu... Cửu cửu tiểu thư."
"Thật sự là gặp quỷ!"
Một đám chiến sĩ đều cảm thấy thật bất khả tư nghị (không nói lên lời), có người thậm chí ngờ vực Liễu gia Cửu tiểu thư giả heo ăn hổ, luôn luôn che giấu thực lực của chính mình.
Bọn họ có thể tiến vào đây thủ hộ Liễu Hồ Nguyệt, tự nhiên cũng rất được Liễu lão phu nhân tín nhiệm.
Vài chiến sĩ lắc lắc đầu, bọn họ không nên quản chuyện gì, bọn họ tuyệt sẽ không nhiều chuyện, đây là sự chuyên nghiệp của bọn họ. Sau đó, đều tự trở về làm tốt vị trí của mình.
--- ------ ------ -----(Toàn hệ triệu hồi sư)--- ------ ------ --------
Rừng trúc rậm rạp tối tăm, liền đặt ở phía đông Liễu phủ, cũng là phía sau Liễu phủ.
Liễu Hồ Nguyệt đi tới rừng trúc, liền nghe được tiếng giận dữ của một nữ tử kiều mị: "Tần thiếu gia, nô tỳ khi nào thì mới có thể rời đi Liễu phủ, nô tỳ chờ đợi người thật lâu, người không thể quên nô tỳ."
Liễu Hồ Nguyệt nhịn không rùng mình vài cái. Thanh âm này rõ ràng đã nghe qua ở đâu đó? Nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ tới nha hoàn bên người Liễu lão phu nhân ——Lam nha.
Người nàng gọi là Tần công tử rốt cuộc là người nào?
"Ha ha, tiểu yêu tinh, nàng yên tâm, chỉ cần chờ một chút, Liễu gia không bao lâu sẽ gặp đại nạn. Chờ Tần gia thu lấy toàn bộ sản nghiệp Liễu gia, ta liền dùng kiệu tám người khiêng cưới nàng vào phủ." Thanh âm nam tử bỗng dưng vang lên.
Liễu Hồ Nguyệt ánh mắt lạnh lùng, âm thầm hừ lạnh, chính là Tần Duyệt tiểu tử kia.
Đêm khuya chạy đến phía Liễu gia, cùng nha hoàn Liễu gia tư thông, thật sự là một đôi cẩu nam nữ.
Nàng không dám lại gần quá, dù sao Tần Duyệt cũng là bát giai chiến sĩ, mà nàng hiện tại nói trắng ra là chỉ một người mới, chỉ có thể đứng từ xa nghe kia hai người kia ngươi một lời ta một câu nói chuyện.
Liễu Hồ Nguyệt dứt khoát nhắm hai mắt lại, thanh âm Lam nha lại một lần nữa rõ ràng truyền vào tai nàng: "Tần thiếu gia, viên thuốc kia còn muốn bỏ vào trong quần áo Cửu tiểu thư sao? Nô tỳ thấy ngốc tử kia đã phế đến không thể phế hơn được nữa rồi, Tần thiếu gia không cần sẽ đem tinh lực lãng phí trên người phế vật đó đâu?"