Liễu Hồ Nguyệt ôm Triệu hồi sư nhập môn bảo điển chạy nhanh về viện của mình, đi vào phòng rồi đóng chặt cửa lại.
Giọng Tử Diễm vang lên: "Thật không nghĩ tới, tổ mẫu ngươi là người thông tình đạt lí như vậy. Chẳng những không giết chết ngươi mà ngược lại còn có lòng muốn bồi dưỡng ngươi thành triệu hồi sư, người cũng không nên phụ sự kỳ vọng của bà đối với mình."
Liễu Hồ Nguyệt ngồi lên giường, cầm Triệu hồi sư nhập môn bảo điển tới trước mặt, nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ, ta đã biết, sư phụ."
Tử Diễm: "Ngươi không thể để Triệu hồi sư nhập môn bảo điển như thế. Dùng tinh thần lực của ngươi, đưa đồ quan trọng của ngươi đến Long tháp đi!"
"Hả?..." Liễu Hồ Nguyệt hô nhỏ. Chẳng lẽ Long tháp còn có thể chưa đồ này nọ?
Kiếp trước, truyền thuyết nói rằng trong Long tháp có một con thần thú cường đại. Chỉ cần ai đến được Long tháp là có thể sở hữu con thần thú đó. Bởi vậy, người đời trước đều khát vọng được có sức mạnh này. Cho tới bây giờ Liễu Hồ Nguyệt chưa từng nghe thấy Long tháp còn có thể chứa đồ.
Tử Diễm cười: "Long tháo vốn là bảo tháp bảo tồn vô số bảo bối. Chờ đến khi thực lực của ngươi mạnh lên liền có thể luyện hóa Long tháp thành vật sở hữu của riêng mình. Nhưng trước đó, ngươi có thể từng bước luyện hóa thông đạo vào Long tháp, đến lúc đó ngươi có thể tự do ra vào tòa tháp này. Về phần mỗi tầng trong tháp có bảo bối gì phải xem duyên phận của ngươi. Hiện tại vi sư vẫn có năng lực đưa Triệu hồi sư nhập môn bảo điển của ngươi đặt vào trong không gian lí tưởng nhất."
Cũng không biết nên nói nha đầu kia may mắn hay bất hạnh. Long tháp ẩn trong thân thể của nàng, nếu như bị người ta phát hiện, nha đầu kia sẽ trở thành đối tượng người người đuổi giết. Hắn lại bổ sung một câu: "Chuyện trong cơ thể ngươi có Long tháp, ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết, cho dù là phụ thân ngươi cũng không thể."
Liễu Hồ Nguyệt rất biết chừng mực, nhưng nói yêu nghiệt này nói đến Long tháp, nàng rất nghi ngờ: "Sư phụ, sao người bị khóa trong tháp vậy?"
"Chuyện này... Nói ra rất dài dòng." Ngữ khí Tử Diễm mang theo nỗi niềm khó nói. Điều này làm trong lòng Liễu Hồ Nguyệt nảy ra một đáp án: "Sư phụ, người không phải không tự lượng sức chạy tới luyện tháp, kết quả bị Long tháp hút vào đấy chứ?"
Tử Diễm vừa nghe, sắc mặt lập tức đen lại, khóe miệng mơ hồ co giật. Thực ra Liễu Hồ Nguyệt coi như đã đoán đúng một nửa nguyên nhân, nhưng nửa còn lại cũng vì tác động từ người ngoài làm cho hắn bị phong ấn trong Long tháp.
Hắn im lặng một lúc lâu. Liễu Hồ Nguyệt ôm bụng cười sặc sụa: "Chẳng lẽ thật sự như ta đoán?"
"Khụ khụ!" Tử Diễm không định nhớ lại hắn bị hút vào trong tháp như thế nào. Hắn tò mò nhất là tại sao tháp này lại vô duyên vô cớ chạy vào thân thể Liễu Hồ Nguyệt, nhưng trước mắt muốn tìm được đáp án trên người nàng là không có khả năng. Hiển nhiên nàng cũng không biết Long tháp chạy vào thân thể của nàng từ khi nào.
"Trở lại chuyện chính, bây giờ ngươi phải làm mọi cách để hiểu được khế ước trận. Vi sư nói tóm tắt một lần, khế ước chi trận không có công thức tuyệt đối, chỉ có thể dựa vào cá nhân hiểu được. Có người một sớm một chiều là hiểu được khế ước trận, có người cả đời cũng không hiểu được. Đây là bước cuối cùng để trở thành triệu hồi sư. Nếu ngươi hiểu được khế ước trận liền có thể khế ước với ma thú cùng thuộc tính, cùng cấp bậc với mình." Tử Diễm nhẫn nại giải thích.
Đối mặt với thiên tài yêu nghiệt này, ai cũng sẽ có thêm sự kiên nhẫn để làm lão sư tốt của nàng.
Liễu Hồ Nguyệt gật đầu, khoanh chân lại, tiến vào trạng thái tu luyện.