Người này vừa dứt lời, cả viện yên tĩnh lại.
Người Liễu gia nín thở nhìn hai mươi người Nạp Lan gia từ Lan thành tới.
Thì ra là bọn họ đến để từ hôn, mà vừa khéo, Liễu Hồ Nguyệt lại bị chỉ hôn cho Ngốc vương của hoàng thất. Nạp Lan gia liền nắm lấy trọng điểm này để ăn sạch người Liễu gia. Người ngoài cũng chỉ nói Liễu gia không tốt, rõ ràng đã có hôn ước với người khác còn hứa gả nữ nhi của mình cho người của hắn, không chỉ không phúc hậu mà còn không giữ chữ tín. Như vậy, Nạp Lan gia có thể quang minh chính đại từ hôn, hơn nữa thanh danh còn không chịu chút tổn hại.
Hiện tại, Nạp Lan Tử Oanh vừa nói như thế, ánh mắt người Liễu gia trong viện tỏ rõ vẻ khinh bỉ, mang theo oán niệm nhìn người Nạp Lan gia. Nạp Lan gia được lắm, ngư ông đắc lợi, thì ra là không muốn con dâu của Liễu gia.
Liễu Hồ Nguyệt nhìn mọi người nhìn Nạp Lan Tử Oanh, vẻ mặt vô cùng hoang mang, ra vẻ nghi hoặc không hiểu hỏi: "Hả? Các ngươi đến từ hôn? Từ hôn ai cơ?" Ánh mắt đảo qua Liễu Tuấn Thành, Liễu Hồ Nguyệt đột nhiên kinh hô một tiếng: "A... Không phải ngươi muốn từ hôn với đại ca của ta chứ?"
Nạp Lan Tử Oanh biết mình lỡ miệng, cũng không dám tiếp tục nói, có thể tưởng tượng được câu tiếp theo của Liễu Hồ Nguyệt dĩ nhiên sẽ hủy danh dự của nàng ta. Nàng ta có hôn ước với đại ca đầu gỗ của nàng khi nào, không có hôn ước lại còn từ hôn, không phải chuyện này sẽ hủy thanh danh của nàng ta sao?
Nạp Lan Tử Oanh tức giận giơ chân, rống Liễu Hồ Nguyệt: "Chúng ta tới để hủy bỏ hôn ước giữa ngươi và ca ca của ta, chẳng có chút xíu quan hệ nào tới đại ca ngươi cả. Là Nạp Lan gia chúng ta muốn tới Liễu gia các ngươi từ hôn, bởi vì ngươi vốn không xứng với ca ta, ngươi không xứng! Ngươi là đồ phế vật! Nạp Lan gia ta sao có thể tiếp nhận một phế vật vào cửa?"
Liễu Hồ Nguyệt lui lại mấy bước, tay ôm ngực, dáng vẻ như bị mắng đến kinh sợ.
Phượng Dật Hiên thấy Nạp Lan Tử Oanh khí thế bức người, thở phì phò chắn trước mặt Liễu Hồ Nguyệt, hung hăng đẩy Nạp Lan Tử Oanh một cái, căm giận rống lên: "Không cho bắt nạt nương tử của ta. Nàng là của ta, các ngươi mới không xứng! Các ngươi mới là phế vật! Không cho ai bắt nạt nàng!"
Khi Phượng Dật Hiên đẩy nàng ta dùng lực hơi mạnh, làm Nạp Lan Tử Oanh lui lại mấy bước. Đợi Nạp Lan Tử Oanh khôi phục tinh thần lại, lập tức rút kiếm ra, đáy mắt xẹt qua chút sát ý, trường kiếm trong tay liền đâm về phía Phượng Dật Hiên.
Phượng Dật Thần thấy vậy, lông mày đột nhiên căng thẳng, nhưng cũng không ra tay cứu giúp.
Liễu Tường Phong không chút do dự dùng tinh thần thực của mình bao bọc Phượng Dật Hiên và Liễu Hồ Nguyệt bên trong bức tường (bằng tinh thần lực). Kiếm chạm đến bức tường Liễu Tường Phong tạo ra liền bắn ngược trở về, kể cả Nạp Lan Tử Oanh cũng bị lực lượng cường đại kia đẩy văng ra ngoài.
Chiến khí của Nạp Lan Trạm Hải lập tức bao bọc nữ nhi của mình, nhưng năng lực của hắn vẫn kém hơn Liễu Tường Phong. Tuy Nạp Lan Tử Oanh không bị trọng thương, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn bị xước mấy vết, có thể thấy được Liễu Tường Phong thất vọng như thế nào về Nạp Lan gia hắn. Quả thật, người Nạp Lan gia vừa vào cửa nhìn trỏ vào mũi Liễu Tường Phong mắng to. Hiện tại rõ ràng, cho dù Liễu Tường Phong có trượng nghĩa đi nữa cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người khác tới nói xấu nữ nhi của hắn như vậy.
"Hừ, bàn về thực lực gia tộc, chỉ e Nạp Lan gia ngươi trèo cao Liễu gia ta." Liễu Tường Phong bảo vệ phía trước Phượng Dật Hiên.
Không ai không biết, thực lực của Liễu Tường Phong là triệu hồi sư cấp bậc Thần vương, Nạp Lan Trạm Hải không thể chọi được. Thậm chí, cả đời này Nạp Lan Trạm Hải cũng chỉ có thể ngưỡng mộ vị trí cao cao của Liễu Tường Phong, chỉ cần một Liễu Tường Phong đã đủ để đại diện cho một gia tộc.