Nhưng là thật tự giác!
Tự giác đến nỗi Liễu Hồ Nguyệt yên lặng không nói gì.
Gặp phải ngốc tử thì thôi đi, nhưng là, gặp phải đồ vô sỉ giả ngu, nàng nên làm thế nào?
Vài người săn sóc dâu lại chạy tới, một người tươi cười tay mở mành kiệu, tay kéo Phượng Dật
Hiên, bất đắc dĩ vừa khuyên vừa dụ dỗ:
“Phượng vương gia, chú rể không ngồi kiệu hoa, mà là chú rể phải ngồi ở trên lưng ngựa.”
“Ai nói?” Phượng Dật Hiên không tin hỏi.
Ngay lúc đó, liễu Hồ Nguyệt đẩy hắn: “Ta nói, đi ra ngoài nhanh.”
Nàng nhấc chân đá Phượng Dật Hiên, nhấc lên một góc khăn hỉ, trừng mắt nhìn Phượng Dật
Hiên.
Phượng Dật Hiên lại lặng lẽ bám vào cánh tay nàng, sau đó lại đem toàn bộ thân mình cọ qua cọ
lại: “Nàng dâu nói không tính, ta muốn ngồi kiệu hoa, ta cũng muốn ngồi kiệu hoa.”
Sau đó, gạt tay người săn sóc dâu, kéo mành kiệu xuống, đĩnh đạc kêu lên: “ Khởi kiệu nhanh
lên”
Liễu Hồ Nguyệt cắn chặt răng, đi ra khỏi kiệu hoa, Phượng Dật Hiên thấy nàng rời đi, cũng từ
trong kiệu hoa nhảy ra, chạy theo, giữ chặt cánh tay Liễu Hồ Nguyệt nói: “Được rồi, được rồi, ta
cưỡi ngựa, ngươi ngồi kiệu hoa.”
“Hừ!” Liễu Hồ Nguyệt hừ một tiếng. nhìn Phượng Dật Hiên lên lưng ngựa, nàng mới quay lại
kiệu hoa.
Thuận lợi dọc theo đường đi.
Đội ngũ kiệu hoa hướng theo hoàng cung đi tới. Phượng vương tuy được phòng làm vương
nhưng mẹ đẻ hắn vẫn ở phượng loan điện.
Ngay tại Phượng loan điện, bọn họ tổ chức nghi lễ kết hôn.
Thời gian hết một buổi sáng, sự tình được xử lý xong xuôi, lúc này Liễu Hồ Nguyệt đã mệt
muốn chết.
Khách khứa đều còn ở bên ngoài vui chơi giải trí, mọi người đều đã quên hôm này còn có một
nghi thức trọng yếu.
Nghi thức thí nghiệm và nghi thức trưởng thành.
Chẳng qua, lúc này phượng loan điện lại rất yên tĩnh.
Liễu Hồ Nguyệt ngồi trên giường, nhanh chóng tháo hết những trang sức nặng nề trên đầu
xuống.
Mà Phượng Dật Hiên thấy vậy, tiến tới, dùng tay kéo đai lưng của nàng mở ra, Liễu Hồ Nguyệt
hô nhỏ một tiếng: “Hỗn đản, làm gì?”
“Động, phòng!”
“Lão nương còn vị thành niên.” Một cái tát vang lên. Phượng Dật Hiên ngồi dậy, trên khuôn mặt
anh tuấn là dấu tay hồng hồng, một chút cũng không dám đụng vào Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Hồ Nguyệt đứng hẳn dậy, chỉnh lại quần áo trên người, nhẹ thở nhạt: “Nếu ngươi thật
vội…”
“Thì cho ta sao?” Hai mắt Phượng Dật Hiên sáng ngời, đi lại phía Liễu Hồ Nguyệt hỏi.
“Có thể ra ngoài tìm một cái.” Liễu Hồ Nguyệt vân đạm phong khinh nói.
Phượng Dật Hiên xụ mặt xuống, ôm Liễu Hồ Nguyệt vào trong ngực, tuy rằng thực tế nàng mới
mười hai tuổi, nhưng sao thân thể của nàng không giống một nữ nhi mười hai tuổi?
Đúng là so với nữ tử mười tám tuổi thì không sai biệt lắm! Hắn nhìn thấy lòng càng thêm ngứa
ngáy.
“Được rồi được rồi, vậy đợi nàng lớn thêm một chút thôi.” Phương Dật hiên bất đắc dĩ vỗ lưng
Liễu Hồ Nguyệt.
Nói chung Liễu Hồ Nguyệt mệt thật, nên vừa ghé vào trong lòng hắn liền ngủ ngay.
Vậy mà ngủ một mạch đến buổi chiều.
Phượng Dật Hiên nhìn canh giờ không sai biệt lắm, liền đánh thức Liễu Hồ Nguyệt.
Hai cái nghi thức đều được cử hành ở bên ngoài quảng trường lớn của thí nghiệm thần điện,
dụng cụ kiểm tra lần trước bị Liễu Hồ Nguyệt làm hỏng đã sớm được Liễu Tường Phong chuản
bị đầy đủ.
Liễu Hồ Nguyệt quay về nhà thay đồ, xuất hiện tại cửa lớn thí nghiệm thần điện.
Mà trước quảng trường thí nghiệm thần điện, lại tấp nập các thí nghiệm giả đứng chờ, còn có số
ít là người đến xem.
Liễu Hồ Nguyệt đứng ở phía trên đài thí nghiệm thần điện, làm cho đám người nhận ra sự lột xác
của cửu tiểu thư Liễu gia.
Nàng ngửng cao đầu, nói: “Hoan nghênh các vị đến tham gia thí nghiệm thần điện, tiến hành thì
nghiệm thực lực…”
Chương 188. Nàng không xứng đánh với ta một trận.
“Nghi thức thí nghiệm của năm nay tiến hành cùng một lúc, các vị ở đây, khả năng lớn không có
biện pháp tiến và thí nghiệm thần điện, nhưng cũng có người lại tiến rất cao xa hơn, nhưng bất
luận ai tới trình độ gì, chỉ cần thật tâm nghiêm túc, cẩn trọng sẽ có khả năng.”
Lời nói của Liễu Hồ Nguyệt, trấn an được một chút lo lắng, sợ hãi của bọn nhỏ, tâm tình dần
bình phục xuống, lúc này bọn họ lo lắng thì nghiệm sẽ là lần tu luyên cuối cùng của bọn họ, cũng
có người rất tự tin, khinh thường lời nói của Liều Hồ Nguyệt.
Lam Tình chính là một người như vậy, nàng ngẩng cao đầu, mặt khinh miệt nhìn về Liễu Hồ
Nguyệt trên đài, giọng điệu âm thầm tự nói: “Có gì đặc biệt hơn người.”