Bà ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén hung hăng dừng trên người Nạp Lan Tử Oanh, hỏi: "Người Liễu gia ta kiểu gì?"
Nạp Lan Tử Oanh hừ một tiếng: "Một phế vật, thực sự không xứng với ca ca ta dù chỉ một chút."
"Khụ --" Nạp Lan Trạm Hải cũng cảm thấy nữ nhi nói chuyện hơi nặng nề, liền giả vờ ho một tiếng, ý bảo nàng khiêm tốn một chút. Dường như nàng ta không nhận ra, nói chuyện không chừng mực đã trở thành thói quen của nàng ta. Nàng ta ngẩng mặt, khi nhắc đến ca ca mình trên mặt nàng ta liền hiện lên gương mặt vinh dự: "Ca ca ta là ma pháp sư mà Thiên Thủy quốc chạm tay có thể bỏng. Ngươi xem thử Liễu Hồ Nguyệt là ai, chính là một phế vật, chỉ có thể xứng với kẻ ngốc kia."
Lúc này, Liễu Hồ Nguyệt nằm trên mái hiên bên cây đại thụ nhíu mày. Tuy trong trí nhớ của nàng không có ấn tượng sâu sắc với nữ tử kia, nhưng theo lời nói của bọn họ có thể đoán ra bọn họ đến từ đâu và là loại người nào.
Hay, hay cho một Nạp Lan gia. Nếu nàng không phản kích, nàng không phải 'Tiểu hồ ly'.Nàng lắc mình, định nhảy xuống, nhưng khi thân thể vừa động, cổ áo phía sau của nàng đã bị người nắm chặt.
Hơ, chuyện gì xảy ra?
Nàng quay phắt đầu lại, chỉ thấy Ngốc vương kia đã theo đuôi không biết từ lúc nào. Hiện tại, một bàn tay của hắn ôm chặt thân cây, tay kia thì kéo cổ áo nàng, vẻ mặt sợ hãi nhìn nàng: "Nương tử, ta sợ, cao quá."
Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt co rút: "Ngươi theo tới từ khi nào?"
"Ta thấy nương tử đi khỏi, ta liền đi theo." Con ngươi đen sẫm của hắn lóe lên chút ánh sáng đơn thuần mà chói mắt, dáng vẻ vừa nhìn tâm liền đau.
Liễu Hồ Nguyệt đỡ trán: "Ta hỏi ngươi đi lên kiểu gì?"
Phượng Dật Hiên cúi đầu nhìn sân rồi ngẩng đầu, cười hì hì nói: "Ta trèo lên, giống như khỉ vậy."
"Ta thấy ngươi còn kém cỏi hơn khỉ. Đã trèo lên đây thì tự đi xuống, buông tay!" Liễu Hồ Nguyệt dùng sức kéo bàn tay đang nắm chặt áo nàng.
Phượng Dật Hiên càng nắm chặt cổ áo nàng: "Nương tử đừng đi, mang ta theo với. Ta sợ lắm, cao quá."
"Mang ngươi? Ngươi cho rằng ta và ngươi là diều hâu cùng bay sao?" Liễu Hồ Nguyệt khinh thường lườm hắn một cái, ngón tay bấm mạnh vào bàn tay của Phượng Dật Hiên.
"A..." Phượng Dật Hiên không những không buông lỏng, ngược lại vì nàng dùng sức mà cả cơ thể cao lớn ngã về phía nàng. Hai người đồng loạt kinh hô một tiếng, thân mình lóe lên, ôm nhau thành một thể cùng rơi xuống tàng cây...
Mọi người trong đại sảnh nghe được tiếng vật nặng rơi xuống khóm hoa ở bên ngoài. Sau đó, nha hoàn làm việc bên ngoài liền kinh hô một tiếng: "Ai da, không tốt rồi. Cửu tiểu thư và Phượng Vương gia rơi xuống từ trên cây rồi. Mau mau đến nâng Cửu tiểu thư và Phượng Vương gia dậy."
"Nguyệt nhi..." Liễu Tường Phong vốn không vui, sau khi nghe thấy Liễu Hồ Nguyệt bị rơi từ trên cây xuống liền bất chấp người Nạp Lan gia, lập tức bước nhanh ra ngoài sảnh. Mà người Liễu gia trong sảnh cũng không muốn nhìn Nạp Lan gia nữa, lần lượt ra khỏi sảnh, xem Cửu tiểu thư nhà bọn họ có bị thương không, dù sao cây đại thụ kia cũng rất cao.
Người Nạp Lan gia mang theo vẻ mặt xem kịch vui cũng đi ra.
Phượng Dật Thần nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy đi theo đám người ra khỏi sảnh.
Rất nhanh, sân trở nên náo nhiệt, hai người ôm nhau ngã xuống một chỗ liên tục 'ui da'.