Sắc mặt Lam gia chủ trầm xuống, thấy Liễu Hồ Nguyệt sảng khoái nhắc đến, Lam gia chủ cũng không có kiêng dè, hắn nâng tay thở dài, cười gượng nói: " Liễu gia chủ cũng đã nói, việc này có thể nhường một bước hay không?"
"Không được." Liễu Hồ Nguyệt quyết đoán phản đối lời nói của Lam gia chủ.
"Nếu hôm nay ta nhường một bước, ngày mai Lam tiểu thư còn thả một mồi lửa thiêu sạch Thí Nghiệm thần điện, Lam gia chủ, ngươi có lẽ sẽ cảm thấy ta thật không cho ai mặt mũi, nhưng ta dựa theo quy củ tổ tông truyền xuống mà làm việc, huống hồ trước khi Lam tiểu thư bị ta xoá tên, ta đã nhắc nhở nàng vài điều, nàng một chút cũng không để ý."
Đùa, hắn nói nhường một bước nàng nhất định phải nhường một bước sao? Ngày ấy ai là người không đem Liễu gia bọn họ để vào mắt, đừng tưởng rằng lão cha cao thủ của nàng mất tích, những người đó có thể đến khi dễ một tiểu nữ tử như nàng. Có đôi khi, nữ nhân càng khó đối phó hơn so với nam nhân.
Lam gia chủ nhẹ nhàng buông tay xuống, nhăn mày thật sâu, biết việc này là do Lam Tình không đúng, hắn cũng không dám đại náo với Liễu Hồ Nguyệt. Nhưng mà Lam Tình còn chờ giấy chứng nhận trưởng thành để báo danh vào học tập ở học viện Thần Võ a.
Lam gia chủ đứng lên, đối mặt với Liễu Hồ Nguyệt, hơi hơi cúi mình một cái nói: "Tốt lắm, Liễu gia chủ, chúng ta tạm thời không nói chuyện Lam Tình bị xoá tên, ta có thể thay đại nữ nhi của ta xin lỗi ngươi.”
"Đừng." Liễu Hồ Nguyệt chạy nhanh đứng dậy ngăn cản: "Để một tiểu bối như ta nhận lễ, sợ là khiến ta tổn thọ mất."
Nếu một câu xin lỗi là có thể được tha thứ, vậy trên đời này còn cần cái quy củ gì nữa. Quy củ lập ở ra là để cho người ta thực hiện.
Liễu Hồ Nguyệt vẫy tay, xoay người nói: "Nếu như Lam gia chủ không có chuyện khác thì hãy đi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai là nghi thức thí nghiệm, có khả năng ta sẽ rất bận."
Liễu Hồ Nguyệt ném một câu nói, tính đi vào trong phòng. Thái độ Lam gia chủ khiến Liễu Hồ Nguyệt sớm không thể nhịn được nữa, nhìn đến nàng quyết ý rời đi, Lam gia chủ giận dữ: "Liễu Hồ Nguyệt, ngươi đứng lại!"
Liễu Hồ Nguyệt không dừng bước, chỉ là khóe miệng gợi lên một chút ý cười châm chọc.
Nhưng mà, Lam gia chủ một câu nói lại làm cho nàng chợt ngẩn ra: "Liễu Hồ Nguyệt, ngươi không muốn nghe nghe chuyện mẫu thân của ngươi rời đi Liễu gia là như thế nào sao?"
Liễu Hồ Nguyệt giật mình, bước chân chậm rãi thả chậm, đồng tử cũng tối lại vài phần, cuối cùng vẫn là ngừng lại, xoay người nhìn Lam gia chủ, nhưng không nói thêm một câu nào.
Lam gia chủ thấy nàng rốt cục cũng dừng lại, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười làm Liễu Hồ Nguyệt thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Hắn nói: "Mẫu thân của ngươi Bạch Linh là bị người bức (ép) đi."
Bức đi ?
Liễu lão phu nhân cũng không nói với nàng như vậy!
Tuy vẻ mặt Liễu Hồ Nguyệt bình tĩnh, nhưng là trong lòng lại khơi dậy một chút kích động cùng tò mò.
"Ngươi biết cái gì?" Liễu Hồ Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Lam gia chủ xoay mình, cúi đầu cười: "Ta biết không nhiều lắm về chuyện Liễu gia các ngươi, nhưng mà không mấy ai biết đến việc kia, ta thì... biết chuyện kia qua một người."
"Ngươi muốn lấy tin tức giả dối này đến đổi lấy giấy chứng nhận trưởng thành cho Lam Tình sao?" Tuy biết Lam gia chủ có được ý nghĩ như vậy nhưng trong lòng Liễu Hồ Nguyệt vẫn là tò mò.
"Ngươi cho rằng tin tức của ta là giả dối, vậy thì không cần nghe." Lam gia chủ thấy nàng không tin, xua tay, xoay người định rời đi. Kỳ thực hắn cũng muốn thả ra một chút tin tức, lại dùng lạt mềm buộc chặt, nhưng mà Liễu Hồ Nguyệt cũng không ăn cái trò này của hắn.