Bóng kiếm phía sau lay động theo lá trúc chớp lên, kiếm kia, bất quá chỉ cách Liễu Hồ Nguyệt một tấc, tiếng đàn bỗng dưng vang lên...
"Đông..."
Một kiếm kia bị tiếng đàn cường thế công phá, đánh bật lại, trọng lượng kia làm Tần Duyệt bị hất văng ra xa.
Phượng Dật Hiên tiện đà xoay người, gương mặt anh tuấn bức người kia tỏa ra một cỗ sương nồng đậm, lạnh tới nữa khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Liễu Hồ Nguyệt bình tĩnh đứng tại chỗ, lườm liếc Liễu Linh U cùng huyễn thú của nàng, ngân giác ngưu (trâu sừng bạc).
Đây là huyễn thú của nàng a!
"Liễu Hồ Nguyệt, đã đến đây rồi ngươi cũng không cần mạng trở về nữa, ta... Liễu Linh U tối nay sẽ lấy mạng của ngươi." Liễu Linh U nâng tay, chỉ huy ngân giác ngưu của nàng rống: "Đi, sao băng hỏa vũ (mưa sao lửa)."
Ngân giác ngưu lập tức nâng sừng, phát ra sắc lửa đỏ như những hạt mưa yêu diễm, chúng bay tới phía Liễu Hồ Nguyệt, khiến cho quanh thân Liễu Hồ Nguyệt đều tản ra hỏa nguyên tố nồng đậm.
Một cơn sao băng hỏa vũ còn vương lại ở chỗ Liễu Hồ Nguyệt và Phượng Dật Hiên vừa đứng thật lâu.
Sau một hồi, cơn sao băng hỏa vũ kia mới tán đi.
Liễu Hồ Nguyệt và Phượng Dật Hiên đã sớm không còn ở chỗ kia nữa, Liễu Linh U quét mắt nhìn rừng trúc bốn phía bị hỏa nguyên tố thiêu cháy, lại nhìn lại mặt đất...
Liễu Hồ Nguyệt bị nàng thiêu chết đơn giản như vậy?
Nàng nghi hoặc nhìn mặt đất, luôn cảm thấy không thích hợp.
"Liễu Hồ Nguyệt, chết hay không chết, không chết thì mau đi ra nhận lấy cái chết." Liễu Linh U rống giận ở trong rừng.
Tần Duyệt đứng lên, xoa máu khóe miệng. Vừa rồi nam tử kia chỉ phát ra một chút uy áp cũng khiến cho hắn không thở nổi, ngay khi ngân giác ngưu của Liễu Linh U phát ra sao băng hỏa vũ, uy áp của nam tử đó nháy mắt tiêu thất, biến mất thập phần quỷ dị.
Hắn đề cao cảnh giác nhìn bốn phía: "Biểu muội, bọn họ hẳn là sợ chết cho nên đã chạy thoát."
"Sợ chết?" Liễu Linh U vung tay lên, ngân giác ngưu phía trước nàng liền giận dữ dậm chân, lá trúc bốn phía rung động, lá trúc từ trên không trung bay xuống tạo thành ma mận chi chít (?). Lá trúc xanh bảo phủ nửa đầu gối Liễu Linh U, nàng ta cùng Tần Duyệt đều là đứng bất động tại chỗ, bởi vì biết thực lực của Liễu Hồ Nguyệt là lục giai, nhưng thực lực nam tử kia cũng là sâu không lường được, cho nên cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Gió thổi qua, bão cát chung quanh rung động.
Giằng co như vậy càng ngày càng lâu, Liễu Linh U cũng chỉ dám động mắt.
Tần Duyệt ngó trái phải trước sau, ý đồ tìm ra được hơi thở của Liễu Hồ Nguyệt và Phượng Dật Hiên.
Nhưng mà, ngay cả một chút hơi thở của bọn họ hắn cũng không bắt được.
Lúc này, tiếng đàn vang lên, trong không gian núi rừng gian, âm sắc kia như chim nhỏ ở ca xướng, nhưng lại mang theo lực sát thương sắc bén.
Vốn là gió nhu hòa bỗng dưng trở nên cuồng bạo, tán loạn.
Ngay cây trúc xanh lớn vững trãi cũng bị gió quét đổ một mảnh.
Liễu Linh U híp mắt, quanh thân nổi lên khiên lửa nồng đậm, bao vây lấy thân thể của nàng ta. Nhưng mà tiếng đàn thẳng tắp của nam tử xuyên thấu qua khiên lửa của nàng ta, xuyên qua màng tai của nàng ta, làm lỗ tai nàng ta chảy xuống dòng máu đỏ tươi.
Nàng lập tức nâng hai tay bịt kín lỗ tai mình, hai chân cũng chậm rãi ngồi xổm xuống.
Đau, rất đau, tiếng đàn kia chẳng những muốn xuyên qua màng tai của nàng ta, phảng phất như còn muốn xuyên qua thân thể của nàng ta nữa.
Khiên lửa quanh quẩn chung quanh nàng ta đang ở bị tiếng đàn chậm rãi lau đi.
Lúc này, bóng dáng bé nhỏ từ một gian rừng khác đi ra, ánh mắt nàng lạnh lùng dừng ở trên người Tần Duyệt: "Muốn giết ta sao?"
Người muốn mạng của nàng, nàng chưa bao giờ nương tay.
Tần Duyệt lập tức xoay người, cười to với Liễu Hồ Nguyệt: "Tốt, tốt lắm, xem ra ngươi thật sự không phải là phế vật gì, là chúng ta đều đã nhìn nhầm."