Vì một mình nàng độc chiếm sửng ái của Liễu Tường Phong cho nên bất kể là thiếp thất hay là các tiểu thư đều hận cho nàng thấu xương.
Đột nhiên, nghe được tiếng kêu thống khổ của Liễu Hồ Nguyệt: "A..."
Liễu lão phu nhân tiếp tục bắt mạch cho Liễu Hồ Nguyệt đột nhiên bị một cỗ lực lượng kỳ quái bắn đi ra ngoài, Liễu Tường Phong đang đè Liễu Hồ Nguyệt cũng bởi vì kia luồng lực lượng mà bị văng ra. CÓ điều chính là, bởi vì tự mình vận lực Liễu Tường Phong, chỉ bị luồng lực lượng kia hất xuống giường. Còn lại những người đứng xem, cũng bị đến cỗ lực lượng này truyền đến, ào ào ngã vào một góc.
Mà Liễu Hồ Nguyệt chỉ cảm thấy cỗ lực lượng kỳ quái kia ở đi khắp toàn thân mình, cuối cùng theo thất khổng phóng ra ngoài, một luồng khói nhẹ lượn lờ từ mắt, mũi, miệng, tai nàng thoát ra.
Mọi người vội vàng nâng Liễu lão phu nhân, Liễu Tường Phong cùng Tần thị dậy, cũng không có chú ý tới tình huống Liễu Hồ Nguyệt bên này.
Tuy nhiên Liễu lão phu nhân lại rõ ràng cảm ứng được khối không khí trong cơ thể kia của Liễu Hồ Nguyệt. Khi đó, nàng vừa mới chạm vào tay Liễu Hồ Nguyệt một chút, chính là trong nháy mắt, Liễu lão phu nhân đã bị bắn ra ngoài.
Liễu lão phu nhân khiếp sợ nâng lên nhìn tay chính mình, ánh mắt lộ rõ sự không hiểu cùng nghi hoặc.
Mạch tượng Nguyệt Nhi vì sao như thế quỷ dị?
Liễu lão phu nhân lập tức thu liễm kia vẻ mặt khiếp sợ, hướng mắt nhìn Liễu Hồ Nguyệt phía bên kia.
Lúc này, Liễu Hồ Nguyệt đã tỉnh lại. Nàng ở trên giường, ngơ ngác nhìn về phía mọi người trong phòng.
Thậm chí cảm thấy kỳ quái.
Ngủ một giấc cần nhiều người bảo vệ như vậy hay sao?
"Nguyệt Nhi, ngươi... Ngươi tỉnh." Liễu Tường Phong vừa mừng vừa sợ xem nàng, nhưng Liễu Hồ Nguyệt lại ngơ ngác, làm tim Liễu Tường Phong giật một cái, sẽ không biến thành ngốc tử chứ?
Hai tay Liễu Tường Phong lập tức ôm lấy Liễu Hồ Nguyệt, vỗ vỗ lưng của nàng nói: "Nguyệt Nhi yên tâm, sau này có phụ thân chiếu cố ngươi, phụ thân không bao giờ rời đi khỏi ngươi nửa bước, Nguyệt Nhi ngươi là ở chỗ này, phụ thân sẽ đối tốt với ngươi."
Sắc mặt Liễu Hồ Nguyệt tối sầm. Cao thủ lão cha định cho nàng làm cái gì? Chuyện này là như thế nào?
Tần thị cũng nhìn đến bộ dạng khô khan của Liễu Hồ Nguyệt, đi lên, một bên gạt lệ vừa nói: "Tiểu cửu nhi, ngươi thế nào như vậy mệnh khổ, cuối cùng khiêng không được dược hiệu thành ngốc tử ."
Liễu Hồ Nguyệt nghe được Tần thị nói như vậy, xem như hoàn toàn minh bạch lời nói của Liễu Tường Phong, nàng dùng lưỡi liếm liếm miệng vẫn còn đọng lại cái vị thuốc khiến người ta muốn phun ra.
Được rồi, nàng thật sự bị người bắt ép uống thuốc, mà loại thuốc này dùng qua còn có khả năng lưu lại di chứng đáng sợ - dó là biến thành ngốc tử.
Tần thị lại gạt lệ nói: "Lão gia, ngươi đừng thương tâm. Cũng may Tiểu Cửu nhi cùng Phượng vương đã định thân. Chuyện này tốt rồi, không cần cùng Phượng vương từ hôn."
Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt hung hăng co rút.
Ý của Tần thị ai nghe xong đều minh bạch. Phượng vương là ngốc tử, hiện tại Liễu Hồ Nguyệt cũng là ngốc tử, ngốc tử xứng ngốc tử, trời sinh một đôi. Hơn nữa, Phượng vương cũng là một người vô pháp tu luyện, ngốc tử thêm phế vật, nói vậy không có ai sẽ so với hắn thích hợp hơn.
Liễu Tường Phong cực kì không vui, quay đầu quát Tần thị một tiếng: "Câm miệng."
Tần thị thân mình run lên, nuốt lại những tiếng khóc nức nở, cúi đầu nói: "Lão gia, Tiểu Cửu nhi vừa mới tỉnh lại, vẫn là để Tiểu Cửu nhi nghỉ ngơi một chút."
"Nghỉ ngơi cái gì?" Liễu lão phu nhân hung hăng chà chà quải trượng trong tay: "Chẳng lẽ nghỉ ngơi hai ngày hai đêm còn chưa có đủ sao?"
Hai ngày hai đêm!
Liễu Hồ Nguyệt mở trừng hai mắt, nàng ngủ hai ngày hai đêm.
Thì ra là thế, theo như tính cách Liễu Tường Phong ái nữ như mạng, sợ là đã sớm lo lắng.