[Dịch]Phong Tự Chi Âm

Chương 5 : Ngân Hồ (1)




"Tài nguyên và diện tích bằng nhau nên hiện tại các cường quốc vẫn chưa có vấn đề chiến tranh..." Tư Không Dĩnh Thành tiếp tục.

"Hiện tại?" Tư Không Dĩnh Vũ thắc mắc hỏi, không phải mãi mãi sao?

"Hoàng đế Sa Thần dã tâm lớn, truyện đổi chủ chỉ là sớm muộn, chỉ sợ..." Tư Không Dĩnh Thành vừa nói vừa nhíu nhíu cặp lông mày.

Ánh mắt Tư Không Dĩnh Kiệt trầm xuống "...sẽ xảy ra chiến tranh trước đó!"

Tư Không Dĩnh Vũ vẻ mặt hoang mang "Đại ca! Huynh có quá nghiêm trọng hóa vấn đề lên không?"

"Thằng ngốc này...không phải ai cũng đơn thuần như đệ đâu..." Tư Không Dĩnh Kiệt xoa xoa đầu Tư Không Dĩnh Vũ nói.

"Đại ca! Nếu xảy ra chiến tranh thì huynh phải ra chiến trường đúng không?" Tư Không Tình níu níu vạt áo của Tư Không Dĩnh Kiệt, nàng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tư Không Dĩnh kiệt thì cũng đón được phần nào của vấn đề, mặc dù tuổi của Tư Không Dĩnh kiệt và Tư Không Dĩnh Thành vẫn còn khá nhỏ nhưng suy nghĩ đã rất chính chắn...dù vậy, chiến trường vẫn là nơi nguy hiểm, bất cứ khi nào cũng có thể chết, nếu đại ca ra đó...

"Tình nhi! Dù có bất cứ việc gì xảy ra, đại ca vẫn sẽ bảo vệ Lam Thần bình yên." Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tư Không Tình, Tư Không Dĩnh kiệt nghiêm túc nói.

"Ý của muội không phải như vậy...muội..." Tư Không Tình nhìn biểu tình nghiêm túc của Tư Không Dĩnh Kiệt, nỗi lo của nàng lại lớn hơn.

Kéo lấy thân hình bé nhỏ của Tư Không Tình vào lòng, Tư Không Dĩnh kiệt vỗ về nói "Ngoan...ngoan...đại ca biết, đại ca biết muội lo nghĩ điều gì...nhưng...chuyện phải đến thì nó vẫn sẽ đến thôi...hơn nữa...nếu muốn bảo vệ thì sẽ không trốn tránh..."

"Đại ca ngốc..." Tư Không Tình thấy cay cay hai khóe mắt, nàng tự cười bản thân mình càng ngày càng yếu đuối rồi, đại ca có thể nghĩ được như thế mà mình lại chỉ muốn trốn tránh...a...đúng thiệt là...đời trước lấy giết chóc làm niềm vui, có lẽ đời này cũng sẽ như thế...chỉ khác là bây giờ...nàng có khát khao muốn bảo vệ ai đó...

__________ta là đường phân cách đáng thương_________

Thoáng chốc đã qua một ngày...

"Công chúa! Tới nơi rồi!" tiểu công công dẫn đường nghiêng người nói.

"Ngươi có thể đi rồi..." Tư Không Tình nhìn tiểu công công bên cạnh nói, rồi đẩy cánh cửa đi vào.

"Ngươi là đại công chúa Lam Thần quốc - Tư Không Tình?" một giọng nói vang lên.

"Ta chính là Tư Không Tình, xin hỏi là vị tiền bối nào ?" Tư Không Tình nhìn về phía phát ra giọng nói, cất tiếng hỏi.

Từ trong bóng tối bước ra một nữ nhân, mắt màu bạc, mái tóc đen dài được cột qua hai bên, môi đỏ mọng, trên tay cầm một chiếc quạt thêu hình hồ điệp...là một đại mỹ nhân a...

"Ta là người kiểm tra tư chất cho ngươi!" nữ nhân nhìn Tư Không Tình rồi nói, đôi môi khẽ nhếch lên.

"Có thể hỏi cao danh của tiền bối không?"

"Ngươi có thể gọi ta là Ngân Hồ." nữ nhân xoay người, hướng ra cửa mà đi.

________ta là đường phân cách đáng thương_________

"Bây ta nói gì thì ngươi làm theo đó, được không?" Ngân Hồ nhìn Tư Không Tình nói.

"Được!"

"Đầu tiên là kiểm tra tư chất ma pháp sư..." lấy một quả cầu thủy tinh màu trắng trong túi ra, Ngân Hồ đưa tới trước mặt Tư Không Tình "Cầm lấy!"

"Ta phải làm gì?" Tư Không Tình hai tay đón lấy quả cầu thủy tinh trắng, thắc mắc.

"Ngươi hãy nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận nguyên tố thuộc tính giao động xung quanh..." Ngân Hồ lấy một chiếc ghế ngồi xuống, quơ quơ chiếc quạt nói.

"...ưm...Ngươi đang làm tốt đó...hưm...đầu tiên thử cảm nhận thuộc tính băng coi nào..." Ngân hồ thuận tay lấy một cái bánh bao cho vào miệng, suy nghĩ một chút rồi nói.

"BÙM!!!"

Ngân Hồ vừa dứt lời, một tiếng nổ vang lên...cả người và bánh bao đều bay ra xa..a...

"A...quả cầu thủy tinh vỡ rồi..." Tư Không Tình ngơ ngác nhìn những mảnh thủy tinh còn sót trên tay mình, đa số đều biến thành những phiến băng sáng lấp lánh.

"...Ngươi...ngươi...." Ngân Hồ khó khăn đứng dậy, chỉ chỉ chiếc quạt hồ điệp vào Tư Không Tình lắp bắp...

"Nga?" ai đó vô tội chớp chớp đôi huyết mâu...

"..."

Ngân Hồ thở ra một hơi, nuốt nước bọt xuống, sau đó môi lại nhếch lên, lấy trong túi một quả cầu thủy tinh khác đưa cho Tư Không Tình, tươi cười nói "Không nghĩ rằng ngươi lại có băng thuộc tính, tiếp tục!"

Lấy một chiếc ghế khác rồi ngồi xuống, Ngân Hồ liếc nhìn đĩa bánh bao nát dưới nền đất, khóe mắt cay cay ...đúng lúc đó, một tiểu nha hoàn mang đĩa bánh đậu đỏ lên, Ngân Hồ đang ngồi khóc cũng tỉnh hẳn, vui vẻ cho bánh đậu đỏ vào miệng.

"Lần này ngươi thử cảm nhận thuộc tính lôi đi..." Ngân Hồ nhìn Tư Không Tình đầy cảnh giác rồi nói, rồi lại nhìn qua đĩa bánh đậu đỏ, Ngân Hồ suy nghĩ : người có thuộc tính băng và lôi cùng lúc trên đại lục này còn chưa xuất hiện đâu...

"ĐOÀNG!!!"

Một tia lôi điện từ trên trời đánh xuống, chấm dứt suy nghĩ của Ngân Hồ, không phải nói, cả người và bánh đều khét đen...Ngân Hồ tội nghiệp bị vùi vào lớp đất...

"A...lại vỡ nữa rồi..." Tư Không Tình nhìn mảnh vỡ thủy tinh trong tay mình, lắc lắc đầu tiếc nuối.

"...kéo...t..a..lên..." tiếng Ngân Hồ khó khăn vang lên, đánh thức Tư Không Tình.

"A! Tiền bối..." Tư không Tình chạy lại chỗ Ngân Hồ, dùng lực kéo cánh tay cháy khét nhô lên giữa đám đất.

"Khụ...khụ...khụ..." sau một lúc, Ngân Hồ được kéo lên...

"Tiền bối! Người không sao chứ?" Tư Không Tình ánh mắt quan tâm nhìn Ngân Hồ.

"...Không..." Ngân Hồ giận dữ định mắng, nhưng lại bắt gặp ánh mắt quan tâm của Tư Không Tình, cuối cùng đành nuốt xuống...

"...không...s..a..o..." cái đầu ngươi...Ngân Hồ khó khăn nói, trong lòng âm thầm chửi mắng...

t/g : sức chịu đựng của Ngân Hồ thật đáng sợ...

"Chúng ta có tiếp tục không a?" Tư Không Tình ngây ngô hỏi.

"...Được...Buổi trưa...tiếp...tục..." Ngân Hồ nhíu nhíu hai hàng lông mày, hướng Tư Không Tình tươi cười rồi đứng dậy, trong thoáng chốc liền biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.