"Tình!"
Bích Linh Ngư chạy đến ôm lấy cổ của Tư Không Tình
"Bích Linh công chúa?" Tư Không Tình nhíu nhíu mày, vị công chúa này lúc đầu rất khó hiểu nhưng tiếp xúc một thời gian nàng mới biết tính tình thật sự của vị công chúa này khá là "phiền phức".
t/g : ví như mỗi lần gặp mặt đều chạy tới ôm lấy cổ Tình Tình
"Tình! Tỷ đang đi đến học viện phải không?" vừa ôm cổ của Tư Không Tình vừa hỏi, mùi trên người tỷ tỷ thật thơm nga.
Tư Không Tình khó chịu, lập tức tách khỏi Bích Linh Ngư, quay người rời đi.
"Tỷ tỷ! Đợi đã!" Bích Linh Ngư vẻ mặt uất ức chạy tới ôm lấy gấu áo của Tư Không Tình, ánh mắt long lanh, tỷ tỷ không thích muội sao?
Tư Không Tình nhăn mày, thiếu kiên nhẫn nói "Bích Linh công chúa! Chúng ta bằng tuổi nhau, người không nên gọi ta là tỷ tỷ, với cả ta đang có việc quan trọng, không thể tiếp người được, mong người lượng thứ!" quay người, nàng nhanh chóng leo lên lưng hắc hồ, biến mất.
Bích Linh Ngư đứng ngơ ngác tìm bóng dáng của người nào đó, người ta chỉ muốn thân hơn với tỷ tỷ một chút thôi...
t/g : vị công chúa này tính tình lương thiện, hoạt bát, đáng yêu ...vì sống trong hoàng cung từ nhỏ nên không biết sự đời, nhưng khi có qua tình đầu khó quên với Tư Không Dĩnh Thành, nàng sẽ thay đổi, dĩ nhiên đó là chuyện sau này.
Học viện Lộ Thiên - sân thi đấu
Tần Ngụy đứng trên cao nhìn dáo dát xung quanh, tìm người nào đó, ai nha nha, chỉ còn một trận nữa là tới trận của Tư Không Tình rồi, đừng nói là cho lão leo cây nha...
"Hiệu trưởng?"
Giọng Tư Không Tình đột ngột vang lên từ đằng sau Tần Ngụy
"Hù chết ta rồi!" Tần Ngụy như thấy được đấng cứu thế, thở phào nhẹ nhõm, sau đó chỉ vào sân thi đấu bên dưới "Còn một trận nữa là tới trận của con, chuẩn bị đi!"
Tư Không Tình gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế mà Tần Ngụy chuẩn bị trước, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua một vòng sân, sau đó dừng lại ở trên người Hàn Ảnh Hạo...
Hàn Ảnh Hạo đứng ở dưới sân thi đấu, đột ngột ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Tư Không Tình, trên môi hắn nở một nụ cười khẽ.
Tư Không Tình bị bắt gặp cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại tiếp tục quan sát, đột nhiên, nàng lên tiếng "Học viện ta được bao nhiêu danh ngạch?"
Tần Ngụy đáp "Nhiều nhất là năm! Nhưng mà nếu thực lực của các học viên được chọn quá yếu, sẽ bị loại bỏ!"
Tư Không Tình chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như đã biết, từ một ngàn người chọn năm...
"Trận đấu tiếp theo, Hàn Ảnh Hạo đấu với Ma Ký!"
Xôn xao
"Ma Ký là chiến kỹ cấp bậc Bích Linh Châu!"
...
"Nghe nói hắn bắt đầu tập luyện từ năm 5 tuổi..."
...
"Hàn Ảnh Hạo là ma pháp sư thì phải?"
...
"Thế thì thế nào! Hắn thắng được Ma Ký đại ca không?"
...
Xôn xao
"Im Lặng!!!" Tần Ngụy vỗ bàn, khó chịu lên tiếng, đám hài tử này thật ồn ào, mắt có bị mù hay không mà không thấy cái tên Ma Ký kia đang bị uy lực của Hàn Ảnh Hạo bức lui hả?
"..."
Tư Không Tình im lặng, tiếp tục theo dõi trận đấu.
Ma Ký đang cầm trên tay một cây dị kiếm, hồn linh châu màu xanh lá được bao quanh bởi tia sáng màu đỏ, hắn chạy tới dùng dị kiếm chém xuống, ngọn lửa bao quanh dị kiếm như muốn lấy mạng của Hàn Ảnh Hạo.
Hàn Ảnh Hạo không có phản ứng gì, chỉ đứng yên một chỗ tiếp nhận đòn tấn công.
"RẦM!!!"
Dị kiếm dừng ở không trung cách Hàn Ảnh Hạo khoảng một gang tay, Ma Ký xanh mặt, ánh mắt không thể tin nhìn Hàn Ảnh Hạo, làm sao có thể? Tuyệt kỹ của ta...
Hàn Ảnh Hạo cười như không cười, môi khẽ nhấc "Ngươi...quá yếu"
Một tia lôi điện từ trên trời đánh xuống, Ma Ký một thân cháy khét té xuống, không chết cũng bị trọng thương a...
Hàn Ảnh Hạo xoay người, ngước lên nhìn về hướng Tư Không Tình, ánh mắt mang theo một chút khiêu khích, hắn thật sự muốn biết, năng lực của vị công chúa này như thế nào a.
Tư Không Tình bắt gặp ánh mắt khiêu khích cũng chỉ nhàn nhạt nhìn, không phản ứng, muốn khiêu khích nàng? Phải coi lại mình có đủ thực lực hay không? nhếch môi, nàng cưỡi hắc hồ bay xuống sân thi đấu.
"Trận cuối của vòng loại, Vạn U Mỵ đấu với Tư Không Tình!"
Vạn U Mỵ từ từ bước lên sân thi đấu, đầy kiêu ngạo, nhưng khi nhìn đến Tư Không Tình, ả đen mặt, chỉ thẳng vào mặt Tư Không Tình, ả quát "Tao sẽ rạch nát khuôn mặt của mày!!!" ả không cho phép cô gái nào xinh đẹp hơn ả.
Sau câu nói thiếu kiên nhẫn của Vạn U Mỵ cả sân thi đấu dấy lên một trận ồn ào.
Các lão sư lần lượt lắc đầu, Tần Ngụy đang uống trà cũng phun ra hết.
Các học viên nam thì gào thét, Hàn Ảnh Hạo thì ngồi xem trò vui.
...
Tư Không Tình ngồi trên lưng hắc hồ chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Vạn U Mỵ, không động.
Vạn U Mỵ đã mất hết kiên nhẫn, đưa tay ra phía trước, từ không trung hình thành những quả cầu băng nhỏ, sau một lúc, cầu băng biến thành những chiếc nanh sắt nhọn, bay về phía Tư Không Tình, mà tâm điểm, là gương mặt của nàng.
Hắc hồ lắc người, tránh né một cách nhẹ nhàng, đứng im trên sân, hắc hồ bất động đợi Tư Không Tình ra lệnh.
"Hạ!" Tư Không Tình nhàn nhạt nói, ra là ma pháp sư băng thuộc tính, chả trách kiêu ngạo như vậy, nhưng mà...
Đuôi hắc hồ động, phong đao uy lực kinh hồn bay về phía Vạn U Mỵ
"BÙM!!!"
...Một chiêu cũng không đỡ nổi thì dù là băng thuộc tính, thì cũng vậy thôi.
Cả khán đài lẫn sân thi đấu rơi vào một mảnh im lặng.
Vạn U Mỵ cả người đầy máu, máu che lấp đi khuôn mặt xinh đẹp chỉ chừa lại đôi mắt đang đầy gân máu đang nhìn chằm chằm vào Tư Không Tình.
Hàn Ảnh Hạo bật cười, vậy ra mọi điều mà hắn biết về vị công chúa này vẫn còn ít a.
Cá mập đang cắn dây cáp quang...
Tư Không Tình ngồi trên ghế, vuốt vuốt bộ lông xinh đẹp của hắc hồ (thu nhỏ).
Hắc hồ cào cào móng vuốt vào áo Tư Không Tình, vẻ mặt hưởng thụ "Chủ nhân! Thấy ta xử lý cô ta thế nào?" ánh mắt mong chờ Tư Không Tình khen thưởng.
Tư Không Tình nhàn nhạt "Vẫn còn nhẹ!" im lặng một chút, sau đó nói tiếp "Lần sau phải kết liễu luôn, diệt cỏ phải diệt tận gốc, có hiểu không?"
Hắc hồ suy ngẫm một chút, cảm thấy rất có lý nên gật gật đầu "Ta sẽ!" sau đó cuốn người, tiếp tục hưởng thụ.
Các lão sư ngồi xung quanh nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì đều chảy mồ hôi lạnh, đây chỉ là một cuộc tuyển chọn bình thường thôi a...không phải đài sinh tử đâu...bất giác, các lão sư đều lùi ra xa Tư Không Tình mấy bước.