"Cầm lấy! Nếu không cô nương sẽ bị ướt!" Tư Không Dĩnh Thành gấp cây dù của mình lại, đưa cho Bích Linh Ngư.
Bích Linh Ngư lắc đầu, cự tuyệt "Ta với công tử không quen biết, cây dù này công tử vẫn nên dùng thì hơn!"
Tư Không Dĩnh Thành nhíu mày, đặt cây dù vào tay của Bích Linh Ngư rồi chạy ra ngoài mưa, vẫn là nên ưu tiên nữ giới hơn.
Nhìn theo bóng lưng ai đó đang mờ dần, Bích Linh Ngư bất giác nở nụ cười.
t/g : sau một hồi nghiên cứu ta đã quyết định cuộc gặp mặt của hai người là ở dưới cơn mưa a, lãng mạn, lãng mạn...
...
Bích Linh Ngư kinh ngạc nhìn ai đó từ từ bước vào, vậy ra hắn là nhị hoàng tử Tư Không Dĩnh Thành?
t/g : chú ý nhé! lần đầu bích linh ngư đến Lam Thần Quốc thì Tư không Dĩnh Thành cũng ở đại điện nhưng mà lúc đó Bích Linh Ngư quá hoang mang vì cho rằng mình phải gả cho hoàng đế nên không để ý.
Còn Tư Không Dĩnh Thành thì cũng không để ý vì không có hứng thú quan tâm... ==
...
Tư Không Dĩnh Thành nhìn Bích Linh Ngư tươi cười mà lòng cũng cảm thấy thoải mái, bất giác, ngủ say từ lúc nào.
...
Bích Linh Ngư hôn nhẹ vào má của Tư Không Dĩnh Thành, nép vào lòng chàng, nàng thiếp đi, trên môi vẫn lưu lại nụ cười nhàn nhạt.
...
"Nếu cả hai con đều nguyện ý, thì trẫm, sẽ tác hợp cho hai đứa!" Tư Không Dĩnh Hành vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, kín đáo liếc nhìn hai người đang đứng dưới đại điện, ai nha nha, đúng là rất hợp đôi a...
Tư Không Dĩnh Thành trầm mặt, lựa chọn im lặng.
Bích Linh Ngư ngước nhìn Tư Không Dĩnh Thành, qua thời gian tiếp xúc với chàng, nàng biết, chàng như ngôi sao cao vời vợi trên bầu trời mà nàng không thể chạm đến...
Cá mập đang cắn dây cáp quang...
"E...hèm! Quyết định vậy đi, Nàng hãy chọn ngày tốt để hai đứa nó thành hôn" Tư Không Dĩnh Hành ho ho mấy cái, sau đó xoay qua Khả Y Dung nhắc nhở.
Mọi người đang tràn ngập trong không khí vui mừng, nhưng có ai để ý, một cung nữ đang trốn ở ngoài cửa đại điện nghe lén, trên mặt còn lộ vẻ thấp thỏm, lo lắng.
...
Ngày thành hôn...
Hắn một thân huyết y bái đường cùng nàng, nàng sau tấm khăn che mặt là một dung nhan mỹ lệ, khuynh thành, hạnh phúc nhìn hắn.
t/g : tình yêu là thứ độc dược không có thuốc giải...
Đêm động phòng...
Hắn bước vào phòng, ngắm nhìn cô dâu của hắn đang ngồi trên giường, cảm xúc của hắn lúc này vô vàn phức tạp.
Hắn cởi bỏ khăn che mặt, dung nhan khuynh thành hiện rõ ra trước mặt hắn, ngạc nhiên có, bối rối có, hắn mở miệng "Ngư..."
"Tư Không Dĩnh Thành! Huynh ra đây cho ta!!"
Từ ngoài cửa, một giọng nói vang lên.
Tư Không Dĩnh Thành giật mình, xoay người, hắn biết giọng nói đó, giọng nói ngày đêm hắn nhớ nhung đó...
Tư Liên...
Hắn đến gần cánh cửa, định mở ra thì một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay hắn.
"Đừng đi!"
Bích Linh Ngư nhìn thẳng vào mắt Tư Không Dĩnh Thành, khẩn khoản nói với hắn.
"Bỏ tay ra!"
Hắn bây giờ nào có quan tâm đến nàng?
Hắn nhanh chóng mở cửa, rồi nhanh chóng phi đến bên cạnh cô gái nhỏ đang gồng mình đứng dưới cơn mưa, chết tiệt, dược sư từng nói thân thể nàng không thể bị nhiễm lạnh được...
Ôm nàng vào lòng, hắn đứng dậy, cất bước đi...
"Chàng có từng thích ta...dù chỉ một chút không?" đằng sau hắn, cất lên một giọng nói nhỏ, nhỏ đến mức, tưởng chừng cơn mưa có thể thổi bay đi.
Hắn chợt dừng bước, im lặng một lúc rồi nói "Xin lỗi! Ta chỉ coi công chúa như em gái!"
"Vậy tại sao lại thuận theo mà thành thân với ta?" Nàng đau khổ hỏi hắn.
"Hoàng lệnh khó cãi, với lại, những việc có lợi đến Lam Thần Quốc, ta sẽ làm!" Tư Không Dĩnh Thành dứt khoát đập nát hy vọng của Bích Linh Ngư, sau đó nhanh chóng biến mất
a...chàng ôn nhu là thế...dịu dàng là thế...nhưng yêu chàng...lại là sai lầm lớn nhất đời ta...
Nàng ngồi đó, đến cả nước mắt cũng không thể rơi xuống.
...
"Ta có thể nói chuyện với Bích Linh công chúa không?" Tư Liên trên người mặc một bộ cẩm phục quý phái, mái tóc cùng đôi mắt màu tím nhạt pha lẫn sự bí ẩn.
"Tư Liên cô nương thân thể không khỏe, nên nghỉ ngơi thì hơn!" Bích Linh Ngư đứng dậy, định rời đi.
"A? Bích Linh công chúa là đang sợ ta cướp phu quân của người sao?" Tư Liên lấy tay che miệng, khúc khích cười.
"..." Bích Linh Ngư nắm chặt tay, im lặng.
"A! Người đã bị cướp phu quân rồi mà! Còn ngày vào đêm tân hôn nữa...Bích Linh công chúa, người cảm thấy thế nào hả?" Tư Liên đi tới bên Bích Linh Ngư, nói nhỏ vào tai nàng rồi bày ra vẻ mặt "xấu xí"
...
Tư Liên rút từ trong ngực ra một thanh đoản đao, đâm vào ngực Tư Không Dĩnh Thành.
"Ngươi biết không? Nhị hoàng tử, ngươi chết đi có lợi cho ta biết chừng nào!" Tư Liên khinh bỉ nhìn, bỏ lại một câu sau đó rời đi.
...
Trời bắt đầu mưa...
Nằm trên vũng máu Tư Không Dĩnh Thành cảm thấy mình rất buồn cười, hắn biết mọi thay đổi của Tư Liên, không còn đơn thuần, dịu dàng như ngày xưa nữa, nhưng hắn vẫn hy vọng vẫn trong mong và kết quả hắn nhận được là đây...
Một cây dù che lấy hắn, hắn đưa mắt lên nhìn, là Bích Linh Ngư, nàng còn đang rơi nước mắt vì hắn...
t/g : lúc này Ngư Ngư đang kêu người tới giúp, nhưng vì Thành ca đang nữa tỉnh nữa mê do mất nhiều máu quá nên không nghe thấy
Người đáng lẽ phải căm hận hắn nhất, đến giờ phút hắn gặp chuyện lại khóc vì hắn, còn người mà hắn yêu thương, chăm sóc, lại tự tay đâm hắn một đao, chẳng lẽ hắn...sai ngay từ đầu sao?
Bích Linh Ngư cuối xuống, vừa che dù vừa nắm lấy tay Tư Không Dĩnh Thành, trấn an "Sẽ không có chuyện gì!"