[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 196 : Tầm hoa vấn liễu




"Tiểu Vô Ngôn, thật ra cũng không mâu thuẫn chút nào, ta nói có thể bố trí, nghĩa là ta sẽ bố trí loại thần cấm này; nói không cách nào bố trí, tức là hắn không có nhiều năng lượng như vậy."

Vô Ngôn nghi hoặc nhìn Mộc Phong, nàng không biết bố trí loại thần cấm này đến tột cùng cần bao nhiêu năng lượng, nếu Mông Thần Tinh châu nói Mộc Phong không có nhiều năng lượng như vậy, vậy đoán chắc là thần cấm này cần thật nhiều năng lượng, nàng thực không có cách nào giúp Mộc Phong.

"Bố trí loại thần cấm này cần nhiều ít bao nhiêu năng lượng, Tinh châu?" - Mộc Phong rất quan tâm hỏi.

"Ta cũng không biết chính xác, ta đối các loại trận pháp và thần cấm của chín giới tuy có nghiên cứu, các trận pháp hao phí ít tâm lực thì cũng có thể thi hành được, nhưng thần cấm lại không giống, không cách nào làm khéo được, chỉ có thể thật sự dùng năng lượng để làm, nếu năng lượng không đủ, cho dù học xong quyết pháp bố chế loại thần cấm nầy, cũng chắc chắn bố trí không được!" - Mông Thần Tinh châu kiên nhẫn giải thích cho Mộc Phong.

"Nếu như thế, chúng ta hãy bố trí loại trận pháp trước kia, Tinh châu, ngươi mau đến trong cơ thể ta lấy năng lượng, trước tiên ta ở bên ngoài tinh cầu này bố trí “Vạn Kiếp thần cấm"." - Mộc Phong lật nhìn viên tinh cầu trong tay, làm một động tác, vận thần linh lực, đem nó giữ tại không trung, hai tay nhanh chóng chuyển động, đánh ra một loại động tác phức tạp.

Mông Thần Tinh châu thấy Mộc Phong đã bắt đầu chuẩn bị, vội vàng hóa thành lưu quang tiến vào trong cơ thể Mộc Phong.

Linh Lung Thần Anh mặc dù tiến vào viên tinh cầu dồi dào thần linh khí nọ, nhưng thủy chung vẫn để lại sợi năng lượng gắn kết tại trong kinh mạch tâm tạng của Mộc Phong, mơ hồ có thể thấy được sợi năng lượng kia đang lóe sáng, nguyên lai hắn đang thu thập năng lượng, cuồn cuộn không ngừng cung cấp cho kinh mạch của Mộc Phong.

Mông Thần Tinh châu làm tương đối khéo, không có đi chặn lại năng lượng Linh Lung Thần Anh đưa trở về, mà là chủ yếu trực tiếp từ trong kinh mạch Mộc Phong lấy ra.

Mộc Phong vừa phải bố chế 'Vạn Kiếp thần cấm', lại phải cung cấp năng lượng cho Mông Thần Tinh châu, kết quả đồng thời tiêu hao làm cho hắn cảm thấy đã có chút hư thoát, đành phải cố gắng chịu đựng.

Vô Ngôn mắt thấy Mộc Phong động tác biến hóa quá nhanh, dải băng muôn màu muôn vẻ từ hai tay hắn không ngừng chạy và quấn quanh, mà phòng hộ cầu chung quanh thân cũng lờ mờ rất nhiều, thầm đoán năng lượng hắn tiêu hao rất lớn, nhưng lại không cách nào hỗ trợ, đành phải trừng mắt nhìn lo lắng suông, hy vọng hắn có thể thuận lợi bố trí xong thần cấm.

Mông Thần Tinh châu tại trong cơ thể Mộc Phong thu tập đủ năng lượng rồi, chui ra bên ngoài cơ thể, lắc thân hóa thành một đoàn hắc vụ, lập tức tràn ra ngoài phòng hộ cầu của Mộc Phong, giống như nước chảy tràn khắp núi đồi sơn hướng bề phía tinh cầu Cổ Thú Giới nơi Kỳ Lân Thần Thú ở.

Vô Ngôn trốn ở bên trong phòng hộ cầu màu vàng của Mộc Phong, mắt thấy dưới tinh cầu cũng trở nên mù mịt, biết rằng Mông Thần Tinh châu đang bày trận, trong chớp mắt lại thấy lớp lớp hắc vụ che lấp tinh cầu ở trên lóe lên một chút quang mang yếu ớt.

Vô Ngôn đối với trận pháp không hay không biết, không khỏi thở dài, không có công lực, nhìn không ra có chỗ nào cao minh.

Trong đại điện Cổ thú giới, hơn mười con thần thú mắt thấy sắc trời đột nhiên trở nên lờ mờ, tất cả đều lấy làm kinh hãi, cuống quít vọt tới ngoài điện, ngửa đầu nhìn lên không trung, nhưng thấy không trung quang mang lóe ra, một ít thần thú cùng có từng trải và kiến thức nhất định, liếc mắt liền biết có người đang ở bên ngoài tinh cầu bố trí trận pháp, quay đầu nhìn về phía Kỳ Lân Thần Thú không hoảng hốt không vội vàng đang đi tới, thấy thần thái nó tự nhiên, không hề có vẻ kinh hoảng, mới yên lòng.

Kỳ Lân Thần Thú thấy Mộc Phong và Mông Thần Tinh châu bày trận, lại cũng không thấy làm kỳ lạ, trong lòng tràn ngập cảm kích. Ngày tháng sống dị thường dài dằng dặc, nó rất hiếm thấy ai giống như Mộc Phong vì bằng hữu tận lực mà làm. Kỳ Lân Thần Thú tâm trạng cảm thán, bao nhiêu thần nhân, thần vật, thần khí cùng với đám thần thú phía sau mình này, tuyệt đại đa số coi năng lượng như mệnh, làm sao chịu dễ dàng đem năng lượng của mình ra trợ giúp người khác!

Thời gian qua rất nhanh, Mộc Phong lần thứ hai bố chế "Vạn Kiếp thần cấm", càng thêm thuận buồn xuôi gió, chỉ dùng một nửa thời gian bố chế lần đầu tiên liền thuận lợi hoàn thành.

Mông Thần Tinh châu lần này so với Mộc Phong chậm một chút mới bố xong trận pháp bên ngoài tinh cầu, lúc nàng bay trở về bên người Mộc Phong, trong lòng không khỏi thầm lấy làm kinh hãi, nàng trong lòng biết tốc độ bố chế thần cấm không chỉ cùng trình độ thuần thục liên quan, còn cùng ứng dụng năng lượng hợp lý có quan hệ lớn lao.

Mộc Phong có thể đem "Vạn Kiếp thần cấm" phức tạp như thế dễ dàng bố trí, đủ thấy hắn lĩnh ngộ năng lượng không tầm thường. Nhưng thật ra lúc Mộc Phong tại làm quan phàm gian Thiên Nam quốc triều, từng đọc qua một quyển kỳ thư (Khô độ năng lượng mật đàm), ngày đó hắn lĩnh hội rất sâu, vì thế có thể hôm nay thành tựu có như vậy.

Mông Thần Tinh châu mang theo tinh cầu có "Vạn Kiếp thần cấm" do Mộc Phong bố chế lắc mình ẩn vào đại điện của Kỳ Lân Thần Thú ở dưới mấy ngàn trượng, lại dùng nửa canh giờ, mới đem trận nhãn thiết lập tốt được.

Ngoài đại điện Cổ Thú Giới hơn mười con thần thú loáng cái nhìn thấy một lũ hắc quang từ không trung chuyển trong nháy mắt tiến vào dưới đất, thế đi quá nhanh, căn bản không thể nào thấy rõ, cùng quay đầu nhìn phía Kỳ Lân Thần Thú, thấy nó không nói gì, đoán nó tất nhiên biết được tình huống, không có vướng mắc gì, cũng không có thần thú tự tiện mở miệng hỏi.

Kỳ Lân Thần Thú đợi Mông Thần Tinh châu thân hóa hắc quang bắn trở lại không trung, vội vàng bốn chân nằm rạp trên mặt đất, hướng không trung lạy ba cái, chúng thần thú đi theo nó phía sau không dám nhiều lời.

Thanh Long, Bạch Hổ và Huyền Vũ hôm nay công lực mất một nửa, thầm nghĩ tự mình quyết không phải đối thủ của Kỳ Lân Thần Thú, lại thấy nó có thần nhân Mộc Phong thần thông như thế cùng Diệu Diệu cổ quái tương trợ, trong lòng càng thêm bất an, xem xét thời thế, cuống quít cũng quỳ lạy phía sau Kỳ Lân Thần Thú.

Mông Thần Tinh châu bố trí trận pháp xong, bay đến trước mắt Mộc Phong cười khẽ, không đợi hắn nói chuyện, liền lắc mình chui vào tinh cầu trong cơ thể hắn.

Vô Ngôn nhìn trộm phát hiện dưới tinh cầu kia lại khôi phục như thường, biết Mộc Phong và Mông Thần Tinh châu bố trí xong trận pháp, bèn nhảy người lên, treo trên cổ Mộc Phong, láu lỉnh nói: "Công tử, chuyện Cổ Thú Giới xong xuôi rồi, bây giờ có thời gian theo ta đến phàm gian sống một thời gian chưa?"

"Tại sao muốn đến phàm gian sống một thời gian?" - Mộc Phong lặng lẽ vận một lần công pháp, điều hòa năng lượng khiếm khuyết trong cơ thể, mặc dù trước đây không lâu hắn đáp ứng Vô Ngôn sẽ dẫn nàng đến phàm gian, nhưng cũng không biết Vô Ngôn muốn đến phàm gian gấp gáp như vậy.

"Ta nghĩ tới cuộc sống của phàm nhân." - Vô Ngôn giảo hoạt cười cười, che dấu ý nghĩ thật sự của mình: đến phàm gian thân thể sẽ lớn lên nhanh hơn, chỉ cần trưởng thành mới mau luyện hợp tịch song tu.

"Lại đơn giản như vậy sao?" - Mộc Phong không tin tưởng, cười nói.

"Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi còn cho ta có ý đồ bất lương a?" - Vô Ngôn cười hắc hắc, thầm nghĩ, luyện hợp tịch song tu có thể nhanh chóng đề cao công lực, lẽ tất nhiên không coi là ý đồ bất lương.

Mộc Phong không trả lời, nghĩ ngợi nói: "Trước mặt chuyện trọng yếu nhất là tìm được Thông Thiên Thần châu và đề cao công lực, trong di huấn của tổ sư gia chỉ rõ, Thông Thiên Thần châu tại Thiên Nam quốc, mà Liễu Diệp lại bị Nghịch Thiên Thần minh Si thần và Ai thần bắt đi, chính mình cùng Tiển Căng Đại tôn từng có một phen nói chuyện, Liễu Diệp này chắc chắn là Liễu Diệp trước kia chính mình đã yêu thương trăm điều, mình phải cứu nàng trở về mới được!

Nếu tự mình tùy tiện đến Thu Ngô Thần vực đi tìm Si thần và Ai thần đòi người, bọn họ tất nhiên không chịu, đến lúc đó nhất định lại tránh không được một phen tranh đấu. Mình cũng không sợ hãi đánh nhau với bọn họ, chỉ là làm như vậy kết quả vị tất có thể cứu được Liễu Diệp, nếu như có thể dùng trí, là cách tốt nhất a.

"Công tử, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn theo ta đến phàm gian sao?" -Vô Ngôn bỉu môi tỏ vẻ bất mãn.

"Ta muốn đi cứu Liễu Diệp!" - Mộc Phong kiên quyết nói.

"Công tử, ngươi biết Liễu Diệp tỷ tỷ ở địa phương nào chưa?"

"Không biết."

"Không biết? Vậy ngươi đi đâu cứu?" - Vô Ngôn đặt một tay nhỏ bé lên trán Mộc Phong thăm dò - " Có chóng mặt không?"

"Không có!" - Mộc Phong cười cười, tự tin nói:

"Ta nghĩ đến một biện pháp."

" Biện pháp gì?" - Vô Ngôn nghiêng đầu nhìn Mộc Phong.

"Trộm!" - Mộc Phong đối với bản lãnh "trộm người" tương đối tự tin.

"Ngươi định trộm như thế nào?" - Vô Ngôn truy đến tận chân tơ kẽ tóc.

"Phật nói: không thể nói, không thể nói!" - Mộc Phong nghiêm trang đáp lời.

"Phật là cái gì?" - Vô Ngôn xa phàm gian lâu rồi, có lẽ trước khi nàng thăng nhập Tiên Giới, phàm gian còn không có văn hóa Phật giáo.

" Thiền sư của phàm gian nói cho chúng ta biết, phật là một loại trí tuệ phẳng lặng sáng tỏ." -Trong đầu Mộc Phong tìm tòi một lần trí nhớ phàm gian, bình tĩnh đáp.

“Tiên Giới có Phật không?” - Vô Ngôn tiếp tục hỏi tới.

"Dường như không có!" -Mộc Phong nhíu mày, tại Thiên Nam quốc, nơi nơi có thể thấy được chùa miếu, Tiên Giới cũng không có phật, nếu tu chân có thể phi thăng thành tiên, vì sao tham thiền tựu không thể lột xác thành Phật? Phật dạy nên coi trọng nội tâm không màng danh lợi, không muốn chẳng cầu, mà tu chân nghịch thiên mà đi, muốn thoát ly tam giới ngũ hành, không chịu khổ nạn luân hồi, mà Phật giáo lại ủng hộ luân hồi, "ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục" , người trong Phật môn cứu nhân độ là cách làm bình thường, mà tiên nhân thì sao? Thần nhân thì sao? Xem ra hầu như là những kẻ chỉ muốn thống trị thế giới.

Người tốt mệnh không sống lâu, tai họa lại vô cùng.

Có lẽ chùa miếu chỉ là một loại phương pháp thần tiên dùng để phỉnh phờ đông đảo con người, làm cho thế nhân buông tha lòng tranh đoạt, buông tha cho nỗi khổ của dục vọng, dễ cho bọn họ thống trị.

"Vô Ngôn, chúng ta đến Thần Giới đi." - Sắc mặt Mộc Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng, vừa rồi bố chế trận pháp này, hao phí gần ba tầng năng lượng của hắn, dựa vào năng lượng dự trữ bây giờ của hắn, chẳng biết đơn đánh độc đấu, có thể đánh thắng được Ai thần hay không?

"Ngươi nói đi đâu thì cứ đi đấy." - Vô Ngôn cõi lòng đầy hy vọng giống như bong bóng tan biến, thâm tâm khó tránh khỏi có chút buồn bực sầu não.

"Chờ ta cứu ra Liễu Diệp liền cùng ngươi đến phàm gian." - Mộc Phong nhận thấy, vội vàng an ủi.

"Cũng được!" - Vô Ngôn thở dài.

Mộc Phong dụng thần niệm thúc dục Tô Thiết Thần châu chuyển đổi không gian.

Vô Ngôn chỉ cảm thấy trước mắt một màn mơ hồ, cơ hồ không mở mắt được, đợi khi có thể thấy được rõ ràng sự vật trước người, tinh không đã thay đổi, nàng không cần nghĩ cũng biết, nơi này chắc chắn là một mảnh tinh vực Thần Giới.

Vô Ngôn khó có thể tưởng tượng, từ một giới đến một giới khác tại sao rơi xuống trong tay Mộc Phong cứ dễ dàng như vậy?

"Nơi này là Thần Giới ư?" - Vô Ngôn mặc dù rõ ràng cảm giác được, nhưng vẫn không dám tin tưởng.

"Đúng, Thần giới Thu Ngô Thần vực." - Mộc Phong tiếc chữ như vàng, thần thức tiến vào tinh cầu lưu lại trong cơ thể nhanh chóng tìm kiếm Bách Linh Phục Cơ.

Thần thức Mộc Phong ở tinh cầu trong nháy mắt hóa thành một người tí hon bộ dáng giống hoàn toàn chính mình, người tí hon kia trên tay bấm động một đạo thần quyết, nhanh chóng phát ra một mảnh quang mang bao trùm cả tinh cầu, rất nhanh đụng chạm đến mấy đạo năng lượng, trong đó yếu nhất là Tiểu Tinh Linh, tiếp theo là Bách Linh Phục Cơ.

Khi Mộc Phong tìm được Bách Linh Phục Cơ, nàng đang ngủ trên một đóa hoa sen.

Mộc Phong vốn định lắc đầu, đột nhiên mới phát hiện hoa sen nọ không phải một đóa bình thường, lá của nó cùng cánh hoa đều hiện lên màu trong suốt, lá sen màu lục nhạt sáng bóng, cánh hoa phấn hồng, đều không một chút tạp sắc.

Thủy Tinh liên!

Cái này lần lượt làm cho Mộc Phong kinh ngạc, loại hoa sen này là một trong Thần Giới kỳ hoa, hắn từng đọc qua bộ sách trong nốt ruồi son ở lòng bàn tay, Thủy Tinh liên hết sức hiếm thấy, một cái sinh linh chỉ cần hồn phách không tiêu tan, có thể ngắt cánh hoa dụng pháp lực tạo ra bản thể của hắn! Vì sao Tiểu Tinh Linh do trăm hoa chi tinh dựng dục ra cũng không tìm được Thủy Tinh liên, nhưng lại để cho Bách Linh Phục Cơ tìm được chứ? Mộc Phong trăm điều khó giải, đột nhiên lại thoải mái, Bách Linh Phục Cơ với năng lực của mình há lại không tìm được thứ gì sao?

Người tí hon do Mộc Phong biến ảo thành bay đến trên Thủy Tinh liên, cố sức lay tỉnh Bách Linh Phục Cơ còn đang say ngủ, cười nói: "Đồ lười, cả ngày chỉ biết ngủ, mau giúp ta một chút xem Thu Ngô thần vực có bóng dáng Liễu Diệp hay không nào!"

"Liễu Diệp nào?" - Bách Linh Phục Cơ ngồi thẳng dậy, ngáp một cái, duỗi lưng, chầm chậm hỏi thăm.

" Liễu Diệp nhìn thấy tại Thiên Nam quốc ." - Mộc Phong khống chế người tí hon nói.

"Không phải Liễu Diệp từ Thiên Nam quốc phi lên tới Tiên Giới sao?" - Bách Linh Phục Cơ nháy nháy mắt to xinh đẹp.

" Liễu Diệp từ Thiên Nam quốc phi lên tới Tiên Giới sớm đã bạo thể, chẳng lẽ ngươi còn có thể tìm được nàng!" - Mộc Phong buồn bã đau thương nói.

"Đương nhiên!"

"Vì sao ngươi không nói sớm cho ta biết một chút?" - Mộc Phong thất kinh, sớm biết Bách Linh Phục Cơ có thể tìm được Liễu Diệp, thì mình đâu cần phải đến U Minh Giới đi tìm Tiển Căng Đại tôn để làm gì!

"Ngươi có mời ta giúp ngươi tìm không?" - Bách Linh Phục Cơ oán trách nói.

"Phục Cơ, loại đại sự này còn muốn mời ngươi hả? Liễu Diệp bạo thể, ngươi biết ta khó chịu rất nhiều, ngươi lại không thể chủ động chia ngọt sẻ bùi cùng ta sao?" - Mộc Phong hơi cảm thấy không hài lòng.

"Ta làm sao biết trong lòng ngươi cái gì mới là đại sự? Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ thích mỹ nữ đầy sức sống, bên ngoài chói lọi chứ!" - Bách Linh Phục Cơ không tức giận nói.

Mộc Phong giật mình, thầm nghĩ, xem ra làm người không cần phải một mình kiên cường, khi gặp phải khó khăn thì lại càng không nên miễn cưỡng cười vui, người không hiểu còn tưởng rằng mình lạnh lùng như tảng đá, còn có thể lầm tưởng rằng tự mình không có một chút cốt khí nam nhân! Tự mình không cần phải cùng với đứa trẻ con so đo, trong lúc vô tình biết được Bách Linh Phục Cơ còn có loại năng lực này, trong lòng ngược lại có chút cao hứng, đáng tiếc không sớm biết nàng có loại năng lực này, có lẽ lại không làm cho Liễu Diệp một lần nữa chuyển thế chịu khổ.

"Này hai Liễu Diệp có phải là một người hay không?" - Mộc Phong vội vàng muốn chứng thực vấn đề này, vội vàng lại hỏi.

"Không phải là một người." - Bách Linh Phục Cơ không nhanh không chậm trả lời.

"Tiển Căng Đại tôn cũng nói là cùng một Liễu Diệp, ngươi nói tại sao không phải chứ? Ngươi có phải nhận lầm hay không?" - Mộc Phong thất vọng, vội la lên.

"Hồn phách các nàng giống nhau, nhưng không hề là cùng một người." -Bách Linh Phục Cơ vừa nói vừa ra sức duỗi lưng, "Hầu tử, nói chuyện với ngươi thật mệt, lão bà ta uể oải quá rồi."

Mộc Phong cười khanh khách, lúc mới nghe được Bách Linh Phục Cơ nói "hồn phách các nàng giống nhau", mình đã nghĩ muốn nói một câu " nói chuyện với ngươi thật mệt", vậy mà nàng đã nói trước rồi.

" Liễu Diệp ở địa phương nào tại Thu Ngô Thần vực?" - Mộc Phong không muốn cùng nàng dây dưa không ngớt vấn đề này, vội vàng đổi trọng tâm câu chuyện.

"Để ta xem." - Bách Linh Phục Cơ lấy tay làm gối, ghé vào trên Thủy Tinh liên, tựa hồ lại muốn ngủ.

Mộc Phong gấp đến độ trừng mắt, miệng giật giật, muốn nói lại thôi, cả nửa ngày mới tự an ủi nói: "Có lẽ nàng làm như vậy là đang tìm kiếm Liễu Diệp."

"Tìm được Liễu Diệp chưa?" - Vô Ngôn thấy Mộc Phong thật lâu không nói lời nào, cho rằng hắn có manh mối.

"Đang tìm." - Người tí hon do Mộc Phong biến ảo ra mắt cũng không ngừng trông coi Bách Linh Phục Cơ, Thu Ngô Thần vực cơ hồ bằng một Tiên Giới, thầm nghĩ nàng xem ra phải cần một thời gian nhất định mới có thể dò xét xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.