[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 158 : Tiểu thần đầu thai




Từ trong mắt của Mộc Phong lộ ra một cỗ sát ý lãnh khốc, tay trái từ từ bắt quyết, tay phải nắm chặt thần kiếm, dựng thẳng tắp trước ngực. Từ thân kiếm phát ra những tiếng ầm ầm như tiếng sấm, nhất thời lóe lên một vầng quang ảnh màu tím sẫm! Trường kiếm dài ba thước trong phút chốc dài tưởng đến mấy trăm dặm, tay trái Mộc Phong vận khởi kiếm quyết, từ lòng bàn tay tỏa lên một cột sương mù, vây lấy chuôi kiếm. Kiếm chiêu này chính là Mộc Phong ngộ ra từ trong Đệ Cửu Trọng Thiên công pháp, có cái tên là “Điên đảo Càn khôn Hận thiên kiếm”, kiếm này mà chém xuống, đừng nói một tinh cầu, dù Tà Thần có đem mười tinh cầu ra cũng không đỡ được nổi một chút.

“Chờ đã, chờ đã!“ Nghi lão vội phi thân vào giữa Mộc Phong và Tà Thần, la lớn: “Các ngươi giờ là đang thi đấu với nhau hay là đang liều mạng với nhau thế?“

“Tránh ra!” Mộc Phong lạnh lùng, trầm giọng quát. Một kiếm này nếu chém xuống, tát sẽ không thu về, lão tử muốn thử xem với một kiếm này của ta, lão Tà ngươi có thể hay không phải dời nửa bước.

„Lão Nghi, ngươi đừng làm ta mất hứng. Cho dù hắn có chém xuống thì làm được gì chứ? Chẵng nhẽ ta còn sợ hắn? Ngươi theo ta lâu như vậy, scòn không hiểu ta một chút sao?“ Tà Thần âm trầm nghiêm mặt, làm bộ trách mắng Nghi lão.

“Lão Tà, công lực của ngươi tương đương với Thần Giới Thiên Quân, sao lại muốn đối phó với tiểu tử này làm gì chứ? Ngươi có đánh thắng hắn thì cũng chẳng vẻ vang gì, lại mang tiếng già bắt nạt trẻ, nhưng nhỡ mà thua hắn thì sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta không khỏi cười cho. Chi bằng dừng ở đây thôi!” Nghi lão ở giữa hai người, bên thì đề cao, bên thì vỗ mông ngựa, cố tìm cách giảng hòa

Tà Thần sắc mặt có chút dãn ra, thầm nghĩ: “Tiểu tử thúi này một kiếm vừa rồi uy lực không nhỏ, nếu mình mà không chuyển người né chỉ sợ rất khó khăn. Ai dám nói lão tử không đủ sức đánh tiểu tử đó, lão tử đá cho lăn ra đất ngay! Thế nhưng trong hai chiêu kiếm này lão tử không thể trực tiếp đã thương hắn được, bằng không thì cái danh kẻ thất hứa sẽ theo cả đời.” Suy nghĩ an ủi cho mình xong, Tà Thần cười ha hả, thu lại công lực, nói: “Cũng được, cũng được! Hôm nay không đánh thì thôi vậy, tiểu tử thúi, hôm nào rảnh ta và ngươi lại đấu.”

Mộc Phong đành thu hồi Tiêu Diêu Thần Châu, lòng có chút thất vọng, công lực tăng tiến một bước lớn, đang muốn tìm người cân sức để thử, vừa đúng lúc cái lão hồ ly này muốn đứng thủ mặc ta chém. Cơ hội tốt như vậy, không có dễ kiếm. Thế nhưng, giờ đã có người muốn giảng hòa, ta và lão Tà cũng không phải cừu nhân, không thể tùy ý cứ thế mà chém được, thôi để dịp khác vậy.

“Bên kia có một tinh cầu đẹp quá!” Thanh âm hưng phấn của Tuyết Nhạn vừa mới vọng qua, đã thấy thân hình của nàng ta như một luồng sáng bay ra xa rồi.

Mộc Phong quay đầu lại nhìn, thấy Tuyết Nhạn bay tại không trung, ánh mắt chăm chú, trên tay niệm thần quyết, từ lòng bàn tay liên tục toát ra hàng đoàn kim quang vây lấy một tinh cầu màu cam. Nàng ta vận thần quyết với tư thế thật phi thường đẹp, giống như tiên nữ đang nhảy múa, từ chỗ nàng lại vang lên một khúc nhạc thanh thoát của huyền cầm, lúc nhanh lúc chậm, tiết tấu cực kỳ rõ ràng, thật dễ nghe. Mộc Phong có chút giật mình, niệm thần quyết mà cũng có thể phát xuất ra thanh âm điệu nhạc như vậy ư? Phải chăng là Ma Môn pháp quyết? Đến khi nhìn kỹ lại, thấy nàng ta đang cầm một cây phượng cầm từ lúc nào đó rồi. Phượng cầm này trông như vật mà không phải vật, đơn giản là nó toàn thân là một thứ ánh sáng chói lọi. Mộc Phong chợt hiểu ra, nàng ta hóa ra dùng thần quyết đem năng lượng biến thành một cây phượng cầm để dùng. Làm như vậy cũng tốn không ít năng lượng, nhưng không phải liên tục động tay động chân, quả thực cũng là một biện pháp hay để thu nạp tinh cầu. Thế nhưng những biện pháp này đối với hắn như trò trẻ con, Mộc Phong chỉ cần xuất ra Hấp Tinh Hồ Lô, tiếp cho nó một chút năng lượng là nó có thể tự động hấp thụ tinh cầu, không cần phải chính hắn động thủ.

Nghĩ đến đó, trong lòng Mộc Phong lại bình tĩnh trở lại, mặc kệ phải làm cách nào, chỉ cần biện pháp đơn giản mà đạt mục đích là được, chẳng cần phải đẹp đẽ hào hoa làm gì, đẹp cũng chẳng ăn được.

Tà Thần và Quý Nghi nhị lão không động thủ mà chỉ theo sát ở phía xa xa sau lưng Tuyết Nhạn. Bọn họ từng thâu tóm rất nhiều tinh cầu, rồi lại không cẩn thận bị hãm vào siêu tinh một thời gian, lúc này sớm đã không còn hứng thú với mấy ngôi sao dạng như thế này nữa rồi.

Còn Mộc Phong lúc này thì nhàm chán đứng gần ba người bọn họ nhìn Tuyết Nhạn đang hăng hái dùng năng lượng thâu tóm ngôi sao kia.

“ Lão Tà, Mông Thần thần vực này to lớn như thế, chờ nàng ta thâu tóm xong mấy ngôi sao kia thì đến bao giờ? Không bằng ta cáo từ trước, sau này có cơ hội chắc chắn sẽ cùng lão đấu một trận.” Mộc Phong bay đến bên người Tà Thần trầm tĩnh nhìn lão ta một cái rồi nói. Hắn quả thực không có hứng thú ngắm phụ nữ đi thâu lượm đồ vật, để mấy lão già này làm là được rồi.

“Tiểu tử, ngươi chuẩn bị đi đâu?” Tà Thần nhìn Mộc Phong trừng mắt hỏi, “Ngươi tốt nhất nên theo ta, đừng đi đâu cả.”

“Lão Tà, lão có lý do gì để ta đi theo ngươi chứ? Nếu lão là một mỹ nữ tuyệt thế vô song, thì có khi ta còn bị mị lực dụ hoặc mà theo lão, đằng này…! Hắc hắc!“ Mộc Phong khịt khịt mũi, làm bộ cười cười. Lão già ngươi không thể đánh thắng lão tử, muốn để ta đi cho đỡ thẹn vì chuyện vừa rồi mà còn làm bộ, tưởng ta không biết sao chứ?

“Không có lý do gì cả, khi ngươi còn bé ta mang ngươi đi đầu thai, ngươi cũng nghe theo lời lão tử nói.” Tà Thần hung hăng nhìn chằm chằm vào Mộc Phong nói, “Giờ có lông có cánh, muốn bay thì bay hả?”

“Ta khi còn bé được lão đem đi đầu thai ư, lão nói lung tung gì đó? Thật mắc cười. Lão Tà, ngươi không mắc bệnh hoang tưởng đó chứ?” Mộc Phong đưa tay lên sờ vào trán Tà Thần, làm bộ kiểm tra chỗ đó có nóng sốt không, mà lão Tà tự dưng hồ ngôn loạn ngữ như thế.

“Bốp!” Tà Thần vung tay gạt bàn tay của Mộc Phong ra, nói to:“Tiểu tử thúi, ở dưới hạ giới mấy ngàn năm ngươi cũng không có một chút đức hạnh nào cả, sớm biết ngươi hỗn hào như thế này ta đã sớm cho ngươi đầu thai vào Ám Ma Giới rồi! Lão già Tiên Căng Minh Tôn ngoan cố kia cứ bảo rằng Phàm Gian Giới là tốt nhất, lão tử chẳng thấy điểm nào ra hồn cả! Đám người phàm nhân toàn là lũ dối trá, giảo hoạt, mồm mép. Chỉ có Ám Ma Giới của ta là tốt nhất mà thôi!”

“Lão Tà, ngươi đầu óc cũng lẩm cẩm rồi, chủ nhân làm sao có thể đầu thai xuống Ám Ma Giới chứ?” Tiểu Tinh Linh hóa một đóa Tố Tâm Lan nở trước ngực của Mộc Phong, rồi thò cái đầu nhỏ nhắn ra, nhìn Tà Thần đầy trào phúng nói.

“Hắn đích xác là không thể đầu thai tại Ám Ma Giới được, ta thật hồ đồ quá.” Tà Thần vỗ vỗ đầu, thở dài nói: “Không có sự tương trợ của bổn nguyên thần lực, hắn làm sao có thể từ ma nhập thần được chứ?”

“Tiểu Tinh Linh, lão già này thực đã từng đem ta đi đầu thai sao?” Mộc Phong nghe những lời lão Tà nói, tâm trạng nhất thời căng thẳng, chẳng lẽ chính mình có một thân thế đặc biệt sao?

“Vâng!” Tiểu Tinh Linh khẳng định gật đầu đáp.

“Lão Tà, ngươi nói cho ta biết, trước khi ta đầu thai chuyển thế, phải chăng là người trong Thần Giới?” Mộc Phong cao giọng hỏi, sắc mặt như có một lớp sương lạnh phủ lên, tưởng như có thể thở ra hàn khí.

“Còn giả được sao, ngươi đương nhiên là từ Thần Giới chuyển thế tới...” Ta Thần còn chưa nói xong, Tiêu Tinh Linh giả bộ ho khan ngắt lời.

“Tiểu Tinh Linh ngươi mau câm miệng cho lão tử!” Mộc Phong cả giận nói, xem bộ dạng của nha đầu này, hẳn là muốn che dấu lừa gạt lão tử điều gì đó. Hắn nhìn Tà Thần hỏi tiếp: “Lão Tà, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, tại sao ta lại phải chuyển giới đầu thai từ Thần Giới tới Phàm Gian chứ?”

“Cái...cái...cái này, à, ngươi đã chết, thì chết rồi tất nhiên phải bị chuyển thế!” Tà Thần ậm ừ hồi lâu mới khiên cưỡng tuôn ra được một câu trả lời.

“Ta tại Thần Giới vì sao mà chết?” Từ ánh mắt của Mộc Phong toát ra một tia hàn quang tựa như mũi kiếm sắc lạnh đầy uy lực, cắm thẳng vào mặt Tà Thần. Mắt của Tà Thần vừa tiếp nhận ánh mắt đó, sắc mặt đại biến, không khỏi rùng mình mà run.

“Ngươi...ngươi, ngươi khi còn bé bị cảm lạnh, bất hạnh qua đời!” Tà Thần vội tránh ánh mắt của Mộc Phong bối rối trả lời.

“Nói láo! Thần nhân làm sao cảm lạnh được chứ?” Mộc Phong cả giận nói.

“Chủ nhân à, thần nhân cũng không phải là kẻ bất tử, nếu không cẩn thận, thân thể vẫn có thể chết như người bình thường!” Tiểu Tinh Linh vội vàng bổ xung đỡ lời cho Tà Thần.

Mộc Phong liếc nhìn Tà Thần một cái, biết Tiểu Tinh Linh và lão Tà đang thông đồng với nhau không chịu nói cho hắn biết vì sao lại phải đầu thai chuyển thế. Hắn nén giận, hỏi tiếp:"Vậy ta trước kia ở Thần Giới là ai? Cha mẹ ta là người nào?“

“Ngươi lúc đầu tại Thần Giới đơn giản chỉ là một tiểu thần từ Tiên Giới đắc đạo tu hành lên mà thôi, không có cha mẹ.“ Tà Thần nhìn ngang liếc dọc đáp.

“Vậy ta tại Tiên Giới là ai chứ?” Mộc Phong tiếp tục hỏi tới.

“Ngươi tại Tiên Gới đơn giản chỉ là một tiên nhân bình thường, ai mà biết được ngươi ở dưới Phàm Gian là người hay từ một loại trư cẩu nào đó sanh ra chứ.” Tà Thần cuối cùng không nhịn được, bực bội đáp lời. Lão tử có phải phạm nhân đâu mà ngươi cứ dò dò hỏi hỏi thế.

Thật tức quá mà! Mộc Phong giận đến phát run người, nói qua nói lại vẫn là chuyện gà có trước trứng hay trứng nở ra gà trước? Ta thực muốn đá cho lão hồ ly ăn nói vòng vo hàm hồ này một cái.

“Nếu ta chỉ là tiểu thần nhỏ nhoi, tại sao ngươi phải tự mình mang ta tới U Minh Giới đầu thai chứ ?” Mộc Phong phẫn nộ quát.

“Ngươi không phải từng nói sống ở đời ai cũng phải có đức độ đó sao? Ta lúc gặp ngươi, cảm thấy ngươi rất đáng thương, nên mới quan tâm ngươi như thế, ai cấm chuyện đó chứ?” Tà Thần sắc mặt biến đổi, ra vẻ nhân đức nói, “Tiểu tử, ta xem ngươi lúc này như một con chó điên cắn càn, không nhìn thấy được lòng tốt của người. Ta có lòng tốt đem ngươi đi đầu thai, chẳng lẽ là sai sao? Sớm biết làm phúc phải tội thế này, ta đã không thèm quan tâm tới ngươi rồi. Mặc kệ ngươi có đầu thai làm chó hay làm lợn, đâu có liên quan gì tới ta!”

Mộc Phong nhất thời ức nói không lên lời. Cái lão hồ ly giảo hoạt này thật giỏi giảo biện.

“Nếu ngươi vì lòng tốt đem ta đi đầu thai, tại sao lại còn năm lần bảy lượt tìm ta ở Phàm Gian Giới làm gì?” Mộc Phong cố kiềm chế cảm xúc, không cam lòng với đáp án như thế, tiếp tục truy hỏi Tà Thần.

“Ta có lòng tốt, đã giúp ai thì giúp đỡ hết mình, không thể bỏ mặc được.” Tà Thần hắc hắc cười đắc ý, nói tiếp: “Tiểu tử, ta đích thực là có tìm ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ rõ, ta chỉ tìm ngươi có một lần mà thôi, lấy đâu ra năm lần bảy lượt chứ? Ngươi tưởng ngươi cũng là một cô nương xinh đẹp mỹ miều đáng để cho lão Tà ta theo đuổi hay sao? Lại nói, cho dù ngươi có đầu thai làm cô nương, lão Tà ta đối với loại xấu xí như ngươi cũng không thèm! Hừ hừ, Tà Thần ta uy danh hiển hách cao vời, ngươi có đầu thai một trăm lần làm mỹ nữ cũng chưa chắc lọt được vào mắt ta! Ngươi đừng tưởng bở, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ngươi có tìm ta có khi ta còn không thèm gặp đó chứ!”

Mộc Phong tức run người lên từng chập, thiếu chút nữa không nhịn nổi. Thực là một lão quái vật mồm mép trơn tuột. Đã như thế, lão tử không thèm hỏi nữa, cái gì đến sẽ đến. Ta lùi một bước tóm cả bầu trời, không thèm đứng với lũ người kiến thức tầm thường như các ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.