[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 201 : Phạt Thần dị vực




Ngọn núi màu xanh biếc tựa như phai màu, càng ngày càng mờ nhạt, một bức họa với lối vẽ tỉ mỉ sắc thái rõ ràng càng giống như dùng mực nước quá nhiều, tùy ý giọt xuống thành bức tranh thủy mặc!

Mộc Phong trong lòng trầm xuống, tâm cảnh vừa rồi có phần phân tán thì tự nhiên dần dần ngưng trọng hẳn lên, theo toàn bộ ngọn núi ẩn dấu vào trong sương mù, hai người tựa như đang đứng trên biển mênh mông. Lòng bàn tay Vô Ngôn có chút lạnh lẽo, Mộc Phong biết nàng có thể có chút khẩn trương, vô ý thức nắm chặt một chút, cúi đầu nhìn lại, trên mặt Vô Ngôn không còn chút máu, tái nhợt như tờ giấy, thân thể nho nhỏ hơi có chút lay động. Mộc Phong lấy làm kinh hãi, vội vã ôm nàng vào trong lòng, thân thiết hỏi thăm: "Vô Ngôn, ngươi làm sao vậy?"

Mộc Phong vốn muốn hỏi nàng có bị bệnh hay không, nhưng nghĩ lại có chút sai lầm, một thần nhân sao có thể có thể bệnh được, xuất hiện loại tình huống này, chỉ có hai nguyên nhân, một là công lực hao hết, hai là trúng độc!

"Ta thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, chỉ muốn ngủ một giấc."

Đầu Vô Ngôn gối lên khuỷu tay Mộc Phong, nàng cảm thấy mí mắt rất nặng, càng buồn ngủ, tai nghe thanh âm của Mộc Phong truyền tới, lặng yên khép hai mắt lại, cố sức trả lời một câu.

Mộc Phong chỉ chú ý tới biến hóa trên mặt Vô Ngôn, đã quên cảnh trí chung quanh người đã cải biến rất nhanh, ánh mắt hắn từ trên mặt tái nhợt của Vô Ngôn trong lúc vô ý lướt xuống dưới chân, lại phát hiện dưới chân ngọn núi đã biến mất rồi, hắn đang dẫm trong một mảnh sương mù! Loại sương mù này hư vô mờ ảo, rồi lại có thực chất như mặt đất, Mộc Phong cũng không vận công, thậm chí thần niệm cũng không tập trung, liền bị nó nâng lên, thật kỳ bí làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!

Mộc Phong lùi lại ánh mắt rơi xuống trên mặt càng tái nhợt của Vô Ngôn, nàng đã chìm sâu vào mộng đẹp, khóe môi nhếch lên một tia tiếu ý nhàn nhạt.

Mộc Phong thầm nghĩ: "Vô Ngôn thoạt nhìn cũng không có dấu hiệu trúng độc, chẳng lẽ Thần linh lực trong cơ thể đã hao tổn hết? Trong thời gian gần đây chạy ngược chạy xuôi, chỉ chú tâm tìm kiếm Liễu Diệp, nào ngờ xem nhẹ bỏ qua vấn đề nàng không có công lực, chờ thời gian rỗi rãi, tìm cho nàng một công pháp thích hợp mới được."

Mộc Phong lập tức lại muốn truyền cho nàng một ít Thần linh lực, cách làm này cố nhiên không thích hợp, nhưng trước mặt lại không còn phương pháp nào khác, bèn thôi động thần niệm, muốn đem năng lượng tập trung tại lòng bàn tay.

Mộc Phong thúc thần niệm được nửa khắc, trong cơ thể dĩ nhiên không gặp một chút phản ứng, không khỏi âm thầm giật mình, lẽ nào năng lượng trong kinh mạch mình cũng tiêu hao hết? Hắn vội vàng điều động thần thức, vậy mà lần này, thần thức lại không như hắn mong muốn, những thần thức này có thể phân có thể tụ trăm dùng trăm linh, vậy mà yên lặng như một ao hồ sâu, hoàn toàn không nghe hắn đích chỉ huy! Thần thức lưu ở lòng bàn tay và trong cơ thể trái tim đều coi như đang ngủ, Mộc Phong mơ hồ bắt đầu có chút lo lắng, thầm nghĩ, mình vừa có chút sơ ý, sương mù trong Nghịch Hướng trận nhất định có cổ quái, tựa như thuốc gây tê, đem thần niệm và thần thức mình làm cho tê liệt hết.

Sương mù quanh thân còn đang biến hóa vô cùng, càng ngày càng mỏng, càng ngày càng loãng, Mộc Phong cảm giác thân thể của chính mình rơi xuống rất nhanh, ngoại trừ khí lực và tư duy bản năng đang còn, tạm thời hắn không có bất luận biện pháp gì để phản kháng cả!

Mộc Phong nhất thời hiểu được, sương mù tan hết, chắc chắn mình sẽ rơi vào không gian thần bí kia. Mà không gian đó căn bản không phải loại thú vị đáng để người ta lưu luyến đi tới đi lui như Hoa Phi Hoa nói, mà người đi vào trong không gian này không có biện pháp thi triển công lực và pháp thuật!

Mộc Phong trong đầu hiện ra dáng tươi cười của Hoa Phi Hoa, suy đoán hắn có thể cố ý hại mình hay không? Cố nhiên, tri nhân tri diện bất tri tâm, người ta nói ba câu, không thể toàn bộ đều là thật, nhưng mình với hắn không quen biết, cũng tìm không được lý do hắn muốn hãm hại mình.

Mộc Phong tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩn thận, lúc này thần vật trong cơ thể ngoại trừ Càn Khôn Như Ý trạc, Tô Thiết thần châu cùng Tiêu Diêu thần châu, các thứ khác đều vào trong tinh cầu, bèn dùng ý niệm của phàm nhân hô hoán, kiểm nghiệm kết quả, vui buồn lẫn lộn, Tô Thiết thần châu vô pháp hưởng ứng, cũng may Tiêu Diêu thần châu và Càn Khôn Như Ý trạc còn có thể cảm ứng được ý niệm của hắn.

Đối với năng lực của Càn Khôn Như Ý trạc, Mộc Phong không cần hoài nghi, nhưng Tiêu Diêu thần châu vì sao cũng có thể cảm ứng được ý niệm giản đơn của mình, lần trước tại siêu tinh, kinh mạch trong cơ thể mộc phong ngưng trệ không thông suốt, nhiều thần vật thần khí ra không được, mà Tiêu Diêu thần châu lại có thể biến hóa tùy ý, hiện tại, kinh mạch cũng thông suốt, tuy nhiên thần niệm của hắn rồi lại không cách nào câu thông với đám bảo vật kia, chỉ có Tiêu Diêu thần châu lại không giống đám kia, quả thực nó so với các thứ khác càng tiêu dao tự tại, cư nhiên ít có bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh bên ngoài.

Mộc Phong đối với bảo vật này rất hứng thú, đáng tiếc thần thức lúc này không chịu cho mình điều khiển, không có cách nào thăm dò xem Tiêu Diêu thần châu còn có ảo diệu khác hay không.

"Ngươi gọi ta? Chủ nhân." Càn Khôn Như Ý trạc truyền ra một thanh âm trậm rãi.

"Tiểu Ngọc, ngươi kiến thức rộng rãi, ngươi biết chúng ta đang ở trong không gian gì không? Vì sao kinh mạch trong cơ thể ta cũng không có hiện tượng lưu động không thông suốt, mà thần niệm và thần thức lại không cách nào vận dụng?" Gian khổ có thể thúc đẩy người ta trưởng thành, quái dị trước mắt cũng không làm Mộc Phong cảm thấy bối rối, binh đến tướng ngăn, nước đến đắp đập, mình chỉ có thể cẩn thận cẩn thận một chút, lấy bất biến ứng vạn biến.

"Trước đây từng nghe qua lời đồn,trong cửu giới có Phạt Thần dị vực, không biết có đúng ở đây hay không?" Càn Khôn Như Ý trạc đáp.

"Phạt Thần dị vực là cái gì? Không gian nghiêm phạt thần sao?" Mộc Phong nhíu mày, sương mù dưới chân dần dần tan đi, chỗ đang đứng thoáng cái, cảnh tượng cực giống thế gian lúc xuân về hoa nở. Non xanh nước biếc, một phong cảnh điền nguyên.

"Đúng, trong truyền thuyết có một không gian chuyên môn nghiêm phạt thần, cũng không biết do ai thiết chế. Chủ nhân, ngươi biết Phạt Thần dị vực này phạt loại thần nhân nào và nghiêm phạt thần nhân thế nào không?"

"Không biết, ngươi nói cho ta nghe một chút đi." Mộc Phong cúi đầu nhìn Vô Ngôn đang ngủ say, trong lúc ngủ nàng tựa như một con mèo nhỏ ôn nhu, thân thể nho nhỏ cuộn thành một đoàn, lông mi thật dài hơi cong lên mũi, quỳnh nhu thuận, môi anh đào đỏ mọng, trên mặt khí sắc hơi trở lại giống như trong khối phấn ngọc trắng lộ màu hồng.

" Thọ mệnh thần nhân hầu như ngang với thiên địa, mà số lượng thần nhân luôn luôn tăng không giảm, đại thể thần nhân rèn luyện cực khổ thật lớn đợi trải qua thần kiếp như vậy, mới có thể lên tới thần giới, tâm tính vốn đã tương đối bình thản, nhưng vật cực tất phản, bởi sinh mệnh quá dài, bỏ luyện công, liền trở lại cuộc sống bình thường, lâu ngày, dễ khiến cho thần nhân tâm trí có chút không kiên định, hành vi khó tránh khỏi có chỗ khác người, lại trở lại tâm tính phàm nhân phổ thông, ví như yêu thích đánh nhau ẩu đả, quát tháo quá độc ác, hoặc thấy lợi quên nghĩa, vì tư dục nhất thời của mình mà không để ý đến trăm họ trong cửu giới. Thần Giới cố nhiên cũng có một bộ hệ thống quản lý hoàn chỉnh, thế nhưng, luôn luôn có chỗ sơ hở, bởi vậy khiến cho không ít thần nhân có cơ hội làm xằng làm bậy, cho nên mới có không gian Phạt Thần dị vực nghiêm phạt thần nhân như vậy."

"Tiểu Ngọc, Phạt Thần dị vực chỉ có thể là một không gian, nó làm sao biết lúc nào nghiêm phạt thần nhân nào hả ?" Mộc Phong lãnh tĩnh đề ra cách nhìn của mình.

"Trong cửu giới, nếu như ai tranh đấu vô cùng kịch liệt hoặc làm cho đông đảo sinh linh bị hủy diệt, sẽ tự động bị hút vào Phạt Thần dị vực, không gian này phi thường đặc thù, một khi bị hút vào, Thần Giới Chí tôn trong truyền thuyết kể cả, đều không thể từ đó đi ra. Ta ở Thần Giới cũng hơn mười vạn năm, cũng chẳng bao giờ nghe nói có ai có thể từ Phạt Thần dị vực bình an đi ra. Ai, chủ nhân, ta vốn tưởng rằng ngươi có vượt lên công lực Thần Giới vương thần, cửu giới rất ít chỗ không thể đi, nên đã quên Phạt Thần dị vực này, sớm biết thế nên khuyên can ngươi mới phải." Càn Khôn Như Ý trạc thở dài nói.

"Có thể ở đây cũng không phải là Phạt Thần dị vực." Mộc phong mọi việc đều nghĩ đến mặt tốt, chỉ có thể tự an ủi mình, thầm nghĩ mình không đến nỗi xui xẻo như thế, người khác bởi vì làm thương tổn sinh linh hoặc hiếu chiến quá mức mới bị hút vào Phạt Thần dị vực, mình vẫn chưa làm nhiều việc ác, tại sao lại tự chui đầu vào lưới chứ?

"Chỉ mong điều đó không phải!" Càn Khôn Như Ý trạc rõ ràng chưa đến nỗi lo lắng lắm, thanh âm nhẹ đi vài phần.

"Tiểu Ngọc, trong Phạt Thần dị vực thì thực thi nghiêm phạt thần nhân như thế nào?" Mộc Phong mắt thấy chung quanh nhiều loại hoa lộng lẫy, cảnh xuân tươi đẹp, tựa hồ đúng là một địa phương an bình tốt đẹp, hắn hỏi như vậy, chẳng qua muốn phủ định ở đây là Phạt Thần dị vực.

"Ta chưa có đi quá Phạt Thần dị vực bao giờ, nghe đồn người đi vào không có đi ra, người ngoài tự nhiên cũng không biết nó nghiêm phạt thần nhân thế nào nữa." Càn Khôn Như Ý trạc hạ giọng đáp.

Mộc Phong thở dài, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời mỹ lệ, mây trắng phập phềnh, tạo thành bầu không khí yên lặng. Phóng thử ánh mắt trải ra xa, gần bên có dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy len lỏi giữa bãi cỏ xanh mượt, xa xa có vài ngọn núi xinh đẹp, dưới chân núi lưa thưa mấy gian tường đá mái ngói, khói bếp lượn lờ, giống như nơi ở của người thế gian.

Mộc Phong dừng chân suy tư một lúc lâu, trong đầu thần thức và thần niệm đều không thể sử dụng, mình không có một thân bản lĩnh và ẩn chứa một lượng thần linh lực phong phú, nhưng chỉ có thể giống như một phàm nhân, vô pháp bay về phía không trung, vừa thử đưa tay ra muốn bấm một thần quyết nhưng không mang đến loại hiệu quả gì.

Mộc Phong dụng ý niệm gọi Tiêu Diêu thần châu ra, hóa thành một thanh trường kiếm, ôm Vô Ngôn, giơ tay múa một bộ kiếm pháp, mang theo âm thanh vù vù, rõ ràng ngay cả kiếm khí cơ bản nhất cũng không có mảy may sản sinh!

Mộc Phong lắc đầu, hắn hiện tại chẳng khác nào phàm nhân bình thường, loáng thoáng dĩ nhiên còn cảm thấy bao tử có cảm giác đói bụng! Loại cảm giác này làm cho Mộc Phong líu lưỡi, kể từ sau khi hắn từ Hỗn Nguyên Môn Lão Quân hồ bò lên trên bờ, không thấy loại cảm giác này nữa, kể từ đó mà đi, hắn trở thành thần nhân, đói bụng lại không có duyên với hắn nữa, nhưng hôm nay, loại cảm giác đã lâu này tựa như giấc mộng quên lãng đã trở về.

"Công tử, ta đói bụng." Vô Ngôn bỗng nhiên tỉnh dậy, mở mắt, câu đầu tiên nói tựa như con người, muốn tìm thứ gì để ăn!

"Vô Ngôn, ta cũng cảm thấy đói!" Cảm giác đói bụng càng ngày càng mãnh liệt khiến cho Mộc Phong phải mạnh mẽ tự ngăn chặn nội tâm mất kiên nhẫn, "Đối diện dưới chân núi có phòng xá, chắc chắn là nhà ở, chúng ta đi xin một chút gì để ăn vậy."

Mộc Phong tâm trạng ngược lại nghĩ muốn cười, đã từng dùng Càn Khôn Như Ý trạc chứa châu báu, chứa tinh cầu, thậm chí chứa người, nhưng hoàn toàn không chứa một chút thực vật.

"Công tử, chúng ta điều không phải thần nhân sao? Làm sao lại đói bụng chứ?" Vô Ngôn rất khó hiểu, mở to con mắt nhập nhèm nghi hoặc hỏi.

"Nơi đây là không gian thần bí mà Hoa Phi Hoa đã nói, khả năng có chỗ đặc biệt, tự nhiên sẽ làm chúng ta sinh ra cảm giác kỳ quái." Mộc Phong bình tĩnh giải thích, hắn không thể nói cho Vô Ngôn biết khả năng ở đây là Phạt Thần dị vực, như vậy sẽ chỉ làm nàng lo lắng vô ích.

Mộc Phong vừa nói, vừa không dừng cước bộ lại, trực tiếp nhắm mấy gian nhà ngói đối diện dưới chân núi đi đến.

Xem thì không xa, nhưng Mộc Phong ôm Vô Ngôn cũng dùng ước chừng nửa canh giờ mới đi đến trước phòng xá này. Không biết trong phòng có người nào không, cửa phòng đóng chặt, Mộc Phong tiến lên một bước, gõ gõ cửa, lớn tiếng nói rằng: "Xin hỏi có người không?"

Một lúc sau cửa phòng mới mở ra, trước mặt đi ra một nam một nữ, bọn họ kinh ngạc nhìn Mộc Phong và Vô Ngôn. Nam ước chừng bốn mươi tuổi, khí lực cường tráng, trền mặt đầy hoà khí, lông mày rậm mắt to, trên chóp mũi sư tử chảy ra vài giọt mồ hôi hột; nữ cũng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo đoan trang tú lệ, mặc áo ngắn quần dài, giống như làm bằng sợi gai, cực kỳ đơn giản, lại có chút không chỉnh tề , cổ áo buông ra, loáng thoáng lộ ra một khoảng da thịt màu trắng, trên mặt nàng hơi ửng hồng, tóc rối bị mồ hôi đẫm ướt dày mềm vắt lên trên trán.

Mộc Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, xem ra hai người phỏng chừng vừa mới tiến hành lễ Chu Công, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ lúng túng, dáng tươi cười rất mất tự nhiên, cuống quít từ trên mặt thiếu phụ dời đi, hướng trung niên nam tử hỏi: "Tại hạ Mộc Phong, vừa rồi chợt nói, quấy nhiễu nhị vị . . . . . . , muốn thỉnh giáo các hạ, nơi này là địa phương nào?" "Chuyện tốt" Mộc phong sắp sửa nói ra miễn cưỡng nuốt trở lại vào bụng, lúc này người ta không quen, lời nói không thể quá mức đường đột.

Vô Ngôn sắc mặt ửng đỏ, nàng đối với Hợp Tịch song tu rõ như lòng bàn tay, thân là nữ nhân, phát biểu càng thận trọng, hai người này nhất định vừa ở vu sơn mây mưa, trong lòng thầm trách Mộc Phong, nơi này có mấy phòng xá, chỗ nào gõ không được, hết lần này tới lần khác gõ đúng gian này.

"Ai, lại hai người đáng thương." Trung niên nam tử lắc đầu, thở dài nói, "Huynh đệ, ngươi cũng đừng khách khí như vậy, ngươi đã có thể đến nơi đây, cũng là duyên phận, ngươi gọi ta là Đỗ Nhiễm đi, đây là nương tử của ta, tên là Bạch Uyển Nhi. Ta không biết các ngươi ở bên ngoài làm ác sự gì, sao cũng bị hút vào được? Rơi vào Phạt Thần dị vực này, cuộc sống có thể buồn chán cực độ."

"Đỗ đại ca, ở đây thực sự là Phạt Thần dị vực sao?" Mộc Phong không thể tin được vận khí mình thật "tốt" như vậy, chỗ thần nhân chỉ e tránh không kịp, tự mình rõ ràng tự chui đầu vào lưới.

"Mộc huynh đệ, vào nhà ngồi đi." Trung niên nam tử lui qua một bên, quay đầu nói với Bạch Uyển Nhi: "Nương tử, ngươi đi pha hai bình trà, thật lâu không có khách nhân đến, ta muốn bồi tiếp Mộc huynh đệ hảo hảo tâm sự một phen."

Phòng trong là một tiểu viện, ở giữa có một sân vườn, hoa trái tươi tốt, hương thơm ngát mũi, đứng ở nơi đó, ngẩng đầu có thể thấy được trời xanh mây trắng. Hai bên sân vườn có một gian nhà mở rộng, mơ hồ truyền ra hương vị thịt quay, nơi đó nhất định là phòng bếp. Vòng qua sân vườn, đi lên năm bậc thang, là phòng nhỏ chánh đường, hai bên có một gian phòng, chắc một trong hai là phòng ngủ của bọn họ.

Trong phòng khách có một bàn gỗ, bốn chiếc ghế dựa điệu bộ thô ráp. Sau khi chờ Đỗ Nhiễm đi đầu ngồi xuống, Mộc Phong để Vô Ngôn trên một cái ghế, xoay người lại ngồi xuống.

"Đỗ đại ca, ta không phải bị hút vào." Mộc Phong nếu đã biết ở đây là Phạt Thần dị vực, liền ra tay chặn họng trước, không nghĩ khi không bị làm người người xấu. Nếu như đã làm một ít chuyện xấu, làm một ác nhân cũng không sao, nhưng chẳng làm chuyện xấu bao nhiêu, lại bị người ta coi như ác nhân, chẳng phải đau khổ sao?

"Nơi này có mấy trăm thần nhân, tất cả đều là hút vào, ngươi nói như vậy, chỉ sợ không ai tin. Mộc huynh đệ, ngươi mới đến, không rõ tình huống, có thể thần nhân đến nơi đây, phần lớn tâm tính bất chính, nếu như không phải đã từng sát nghiệt quá nặng, hay ở trong tranh đấu vô cùng kịch liệt, xúc động Phạt Thần dị vực. Ngươi làm sao tới được, ta cũng không hứng thú lý giải nhiều lắm, a, ở chỗ này làm một phàm nhân cũng tốt, tuy rằng có chút khô khan, cũng may còn có thể sống sót, lại cũng có thể coi là may mắn." Trong ánh mắt Đỗ Nhiễm ẩn hiện vô hạn mất mác, hắn không đợi Mộc Phong mở miệng, lại hỏi: "Thần Giới còn bình an vô sự sao? Chẳng biết Chí Tôn lão đại có khỏe không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.