Vách động trơn bóng như ngọc dần dần phủ lên một tầng vụ khí trắng xóa. Ngọc sơn trong động theo đó chầm chậm tan biến, như hư như ảnh, chợt ẩn chợt hiện. Đây là một cảnh tượng kỳ diệu, Mộc Phong nhìn chung quanh, mắt thấy ngọc sơn, mặt hồ phẳng lặng, vách động đều dần dần cách mình càng xa, hệt như sương mù dày đặc mùa đông đuổi đi vầng thái dương đang lên cao, vẽ mặt đất thành một bức tranh thủy mặc mông lung. Mộc Phong thầm biết những cảnh vật này một khi biến mất, thần trận sẽ sơ kết thành hình, vội vàng quay đầu nhìn sang Tuyết Nhạn, nàng đang như say như ngốc ngây ngất trong mỹ cảnh ẩn hiện đẹp tựa thi họa này! Mộc Phong nhíu mày, nếu không đi vào tâm trận, chỉ cần trong khoảnh khắc, chắc chắn sẽ lạc hướng bên trong thần trận Mông Thần Tinh Châu đã bố hạ, vội vã nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Tuyết Nhạn, tung người vọt vào tâm trận!
Hai người vừa đạp vào tâm trận, bỗng nhiên như có một trận gió mát thổi qua, tức thì cảm thấy bản thân dường như đang đứng trong một vùng tinh không hư vô, ngoại trừ sương trắng mênh mông, tất cả cảnh vật đều biến mất.
Bên tai Mộc Phong truyền lại tiếng Mông Thần Tinh Châu khẽ quát: “Kết!” Trong giây lát, thần linh chi khí điên cuồng tuôn trào, như triều thủy tràn đến, lại thấy một sợi hào quang xông về phía mình, biết là Mông Thần Tinh Châu, Mộc Phong cũng không hoang mang, bình tĩnh nhìn Tuyết Nhạn vẫn còn đang kinh ngạc, hỏi:
- Ta phải luyện công, Tuyết Nhạn, nàng định làm sao?
- Ta ngoại trừ cùng huynh luyện công còn có thể làm gì được nữa?
Tuyết Nhạn khẽ thở dài, cảm giác lạc lối tự nhiên ập vào lòng.
Mộc Phong nhìn Tuyết Nhạn mỉm cười nói:
- Tu hành vô tuế nguyệt, trong nháy mắt cánh hoa đã tàn phai, nàng đã từng tu luyện ba ngàn năm, lại hà tất phải để ý đến thời gian?
- Ừm!
Tuyết Nhạn cúi đầu xuống, đáp lại một tiếng rồi khép chặt miệng, thần sắc hơi lạnh, tung người bay lên lừng chừng không, hai mắt khẽ nhắm, tay kết thủ ấn, đôi chân khép lại, đứng thẳng trên không không, nhanh chóng chìm vào công pháp.
Biến hóa của Tuyết Nhạn quá nhanh, Mộc Phong tạm thời không cách nào thích ứng, cũng chẳng muốn tự tìm phiền toái, liền bắn người vọt lên không trung, ném ra một tia thần thức vây quanh châu thân, tiếp nối với “kinh mạch đảo” trong nội thể, xem xét một lượt Lam Thạch Tinh Mẫu đang bắt đầu hoạt động mạnh, lại dặn dò mấy đứa gia hỏa trong tâm tạng một hồi mới yên tâm định thần, hai chân xếp bằng, thủ ấn lật ra, thượng chỉ càn khôn, hạ thác thiên địa, tâm tùy ý động, chầm chậm vận khởi vô thượng thần công ‘Hồng Mông Thiên Kinh’, dần dần tiến vào cảnh giới vô ngã hoàn hư.
***
Vài ngày sau, ở không xa ngoài động có bảy thần nhân đang kinh dị dừng thân bên ngoài một tuyệt bích vạn trượng.
- Lão Tà, còn có các ngươi, Hỉ, Nộ, Ai, Lạc, Si các vị đại thần, ta đã từng nghiêm khắc cấm thần nhân khác xông vào trong tinh cầu của Chí Tôn, tại sao nơi đây vẫn có thể phát sinh dị tượng này? Các ngươi kiểm tra kỹ xem, thần linh chi khí ở đây giống như đang vội vàng đầu thai, xông thẳng vào trong thạch bích này, chẳng lẽ chỉ là hiện tượng tự nhiên mà ai đó trong các ngươi đã nói sao?
Hoành Lạc Thiên Quân lạnh nhạt quét nhìn sáu vị đại thần trước mặt, trầm giọng quát.
Những thần nhân tụ tập ở trước núi này chính là Hoành Lạc Thiên Quân, Tà Thần, cùng với ngũ đại Thần Giới vương thần của Xuân Ngô thần vực!
- Thiên quân bớt giận, ta thấy chuyện này có chút kỳ quặc, Hỉ Vũ Lâu thần sứ bao nhiêu năm này vẫn luôn trung thành với cương vị, lúc nào cũng canh giữ ở trọng địa, ngàn vạn năm gần đây cũng không để tinh cầu của Chí Tôn xuất hiện chút xíu bất trắc, thần nhân thông thường tuyệt không thể xông vào trong tinh cầu này, theo ta thấy, ngoại trừ hiện tượng tự nhiên, còn có một khả năng khác!
Tà Thần dè dặt nhìn sắc mặt của Hoành Lạc Thiên Quân, rồi lướt mắt sang ngũ đại thần ở bên cạnh, dừng lời nói lại.
- Khả năng gì? Nói!
Hoành Lạc Thiên Quân hơi nhíu mày, giọng lạnh lùng nói.
- Thiên quân, Tuyết nha đầu gần đây có về nhà hay không?
Trong mắt Tà thần lóe lên một tia bí hiểm, nhìn sang bên trái nói.
- Nhạn nhi? Lão không phải đã nói nó với tiểu tử đó cùng biến mất sao?
Hoành Lạc Thiên Quân thần sắc chợt lạnh, giọng điệu lập tức chùng xuống, trong lòng hơi có chút bất an.
- Đúng vậy, Tuyết nha đầu và tiểu tử đó hôm ấy vô duyên vô cớ biến mất dưới mí mắt chúng ta, ta lập tức thông báo cho thập đại tuần giới thần sứ của Xuân Ngô thần vực, hỏa tốc tìm hạ lạc của chúng, ai biết đâu tìm khắp mà vẫn không thấy, chúng nó giống như đã bốc hơi một cách vô căn cứ, thực tế này làm người ta cảm thấy kỳ quái. Sau đó ta lại ra lệnh cho thập đại thần sứ kiểm tra tỉ mỉ một lượt đạo thần cấm mà Chí Tôn bố hạ, tin tức họ chuyển cho ta chứng tỏ không hề phát hiện dấu vết chúng đã ra ngoài. Thiên quân, ta bạo gan xin hỏi, nếu Tuyết nha đầu chưa ra ngoài thần cấm, thông thường sẽ đến những nơi nào?
Tà Thần lại nhanh chóng lướt nhìn ngũ đại thần bên cạnh, nháy mắt với Hoành Lạc Thiên Quân tỏ ý ta có lời muốn nói với một mình ngài, ngài xem có nên kêu năm vị đại thần này ra ngoài trước không?
Hoành Lạc Thiên Quân hơi trầm tư, lạnh lùng nhìn năm vị đại thần, trầm giọng nói:
- Năm người các ngươi ra ngoài tinh cầu này đợi ta!
Hỉ, Nộ, Ai, Lạc, Si năm vị Thần Giới vương thần vội vàng khom người thi lễ với Hoành Lạc thiên quân, hóa thành năm đạo quang mang bay ra ngoài.
- Lão Tà, ngươi đừng bắt ta đoán mò, ý ngươi có phải là Nhạn nhi và tiểu tử đó ở bên trong?
Hoành Lạc thấy ngũ đại thần đã ra ngoài tinh cầu, quay đầu trừng mắt nhìn Tà thần, nói.
- Có khả năng này, ngoại trừ ta ngài, với ngũ đại thần, còn có ai dám vào Chí Tôn tinh cầu này?
Tà thần mỉm cười nói.
- Cái này…, Nhạn nhi tính tùy thích từ nhỏ, lão Tà, ngươi cũng biết, nếu nó lén chuồn vào tinh cầu này, ta cũng cản nó không nổi à!
Hoành Lạc Thiên Quân thần sắc chợt biến đổi, hơi có chút lúng túng, khí thế tức thì giảm mấy phần.
- Thiên quân, ta cũng không dám khẳng định Tuyết nha đầu và tiểu tử đó ở trong này, nhưng chuyện đột nhiên phát sinh, ta chẳng thể không suy đoán như vậy, mong ngài thông cảm!
Tà Thần hơi khom người, nghiêm mặt nói.
- Lão Tà, suy đoán của ngươi tuy có đạo lý nhất định, có điều, cũng có một chỗ sơ hở.
Hoành Lạc thiên quân khôi phục thần sắc, vẻ mặt không chút biểu tình nói:
- Trong ngọn núi này rõ ràng ẩn tàng một thần trận tuyệt diệu, nhưng ta lại không nhìn ra đây là trận gì? Nói cũng hổ thẹn, với thực lực của ta tuyệt đối không thể bố trí đại trận kiểu này! Thậm chí còn chẳng xông vào được! Nếu Nhạn nhi và tiểu tử đó ở bên trong, điều này có phần không thể nào nói nổi à, chúng nó có bản lĩnh như thế sao?
Hoành Lạc thiên quân đột nhiên cao giọng nói:
- Suy đoán này của ngươi hoàn toàn không phù hợp với lô gích, chẳng nhẽ tiểu tử này công lực còn cao hơn ta sao!
- Thiên quân, ta và tiểu tử đó đã từng tỉ thí một lần, công lực của hắn chỉ thấp hơn ta một chút, so với ngài đương nhiên là kém quá xa, thế nhưng, tiểu tử này thường khiến người ta cảm thấy có chỗ cổ quái, có thể công lực của hắn không đủ, nhưng trận pháp lại cường hạng, đây cũng chưa hẳn không có khả năng.
Tà Thần tiếp tục phỏng đoán.
- Tà Thần, ngươi không phải đang dát vàng lên mặt tiểu tử này chứ? Hắn đến Thần Giới được bao lâu mà công lực chỉ thấp hơn ngươi một chút? Vậy công lực của hắn há không phải là vượt qua ngũ đại thần! Cái này có thể sao?
Hoành Lạc Thiên Quân không nhịn được lớn tiếng quát.
- Thiên quân, chẳng có gì là không thể, sự thực bày trước mắt, khiến người ta không thể không phục, nếu ngài không tin, ngày nào đó tỷ thí với hắn một phen, chẳng phải sẽ hiểu rõ sao?
Tà thần nhún nhún vai, bất lực nhìn Hoành Lạc thiên quân.
- Tạm thời tin ngươi một lần, Tà thần, chúng ta không phá nổi trận pháp này, trong tinh cầu của Chí Tôn, lại không thể gây thiệt hại, ngươi phái người canh phòng cẩn thận nơi này cho ta, một khi có biến cố gì, lập tức thông báo cho ta, ta phải xem thử, rốt cuộc là người nào lại dám to gan như vậy, tự tiện xông vào Chí Tôn tinh cầu! Ta bắt được nhất định phải trừng trị một trận...
Hoành Lạc thiên quân ngưng lời, thầm nghĩ, nếu thật sự là Nhạn nhi và tiểu tử đó ở bên trong, lẽ nào ta phải đại nghĩa diệt thân?
- Thiên quân, tuy ngài đã từng cấm thần nhân tiến vào tinh cầu của Chí Tôn, có điều lại không nói vào xong sẽ phải trừng phạt thế nào, dẫu sao mỗi thời khắc đều có tuần giới thần sứ canh phòng bên ngoài, như vậy đã nhiều năm nay, chưa bao giờ xảy ra điều gì bất ngờ! Cũng không nhất định có thần nhân xông vào. Ta thấy chuyện này trước khi chưa điều tra rõ, tạm thời không kết luận, ngài thấy thế nào?
Tà thần liếc thấy trong ánh mắt Hoành Lạc thiên quân hiện ra vẻ do dự, thầm biết lão đang lo lắng nữ nhi của mình có thể là người cầm đầu làm trái lệnh nên có chút khó xử, không biết giải quyết thế nào. Tà Thần lại có lòng bao che Mộc Phong, thừa cơ thuận nước giong thuyền, cố tình làm việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Hoành Lạc Thiên Quân vận khởi công lực cũng không cảm nhận ra người nào ở trong trận này, bỗng nghe Tà Thần nói như vậy, như bắt được cơ hội vội vàng xuống nước, nghiêm mặt trầm giọng nói:
- Chúng ta cũng không cần phái người canh giữ ở đây, ta thiết lập một thám thính thần quyết, chỉ cần có người từ bên trong ra, chúng ta lập tức sẽ đuổi đến, ngươi thấy như vậy có được không?
- Rất tốt, rất tốt! Mời Thiên quân an bài!
Tà thần vội vã đáp lời, ngài đã quyết định xong rồi, ta dám không ưng thuận sao?
Hoành Lạc Thiên Quân giơ tay bấm thần quyết, một chùm sáng từ bàn tay lão bay ra, tức thì quấn lấy cả ngọn núi.
***
Mộc Phong chìm trong công pháp, thần linh chi khí chung quanh dưới sự thúc động của đại trận, từ bốn phương tám hướng trút vào như cá voi nuốt, Lam Thạch Tinh Mẫu làm việc tận tụy, không chút cẩu thả. Mấy đứa gia hỏa trong nội thể Mộc Phong dưới sự quản chế của Tiểu Tinh Linh, không ai dám tự tiện lấy trộm năng lượng trong kinh mạch Mọc Phong, tất cả đều tính toán mọi cách để giữ lấy năng lượng, nâng cao cảnh giới cho bản thân, thi thố tài năng.
Sau hai năm thời gian ở Thần Giới, Linh Lung Thần Anh ngày càng trở nên phương phi, Diệu Diệu đã có thân thể trong suốt, Phần Thiên Thần Hỏa đã hấp thu năng lượng vô cùng nhiều, bắt đầu kêu gào phải thiêu sạch Vô Cực Lưỡng Nghi Bình, tiếc rằng Hấp Tinh Hồ Lô càng thêm giảo hoạt, thời gian người khác chuyển hóa năng lượng, nó trái lại, trực tiếp thôn phệ thần linh chi khí, cứ như vậy, thần linh chi khí vào trong tâm tạng Mộc Phong, gần như phân nửa bị nó hút vào trong hồ lô. Trừ Tiểu Tinh Linh, tất cả mấy tên gia hỏa đều ít nhiều được lợi ích không nhỏ, ngay cả Cửu Biến Tàm Anh đã biến hóa hai lần, tàm anh cổ quái này tạm thời vẫn chưa nhìn ra có chỗ đặc biệt nào, nhưng được Tiểu Tinh Linh hết lòng nuôi dưỡng, không ngờ nó cũng có thể phát ra thần thức tùy theo ý muốn. Trong hai năm này, mọi người chỉ nhìn thấy tàm anh thể hiện thân thủ một lần, đó là sợi tơ trong miệng nó phun ra một lần xuyên qua bổn nguyên năng lượng của Diệu Diệu khiến nó ba ngày vô pháp cử động!
Bởi vì tốc độ bổ sung của thần linh chi khí chung quanh ngày càng chậm, Lam Thạch Tinh Mẫu liều mạng già cũng căn bản không cách nào cung cấp đủ năng lượng cho Mộc Phong luyện công, hắn buộc phải cực kỳ hụt hẫng mà tỉnh lại, công lực tuy tăng cao một chút, nhưng cách tầng thứ mười vẫn còn rất xa. Mộc Phong khẽ thở dài, ‘Hồng Mông Thiên Kinh ‘ này quả là công pháp biến thái, càng về sau, năng lượng đòi hỏi càng nhiều, tốc độ sinh trưởng thần linh chi khí trong tinh cầu này càng không theo kịp nhu cầu của bản thân, chỉ sợ đến cuối cùng, cho dù hấp thu hết toàn bộ thần linh chi khí trong tinh cầu này cũng vô pháp đạt đến tầng thứ mười!