[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 166 : Ước nguyện điên cuồng




- Chủ nhân, hình ảnh lưu giữ trong khối hắc ngọc này, chính giữa là ta, ngươi đương nhiên có thể nhận ra. Ngươi đang suy đoán tại sao ngươi chưa bao giờ đến nơi này mà lại biết trong ngọc sơn này có khối hắc ngọc, còn đang đoán nam đồng trong hình ảnh này là ai, đúng không?

Tiểu Tinh Linh khẽ lau nước mắt, cười ngọt ngào với Mộc Phong.

- Tiểu Tinh Linh, ngươi không cần nói, nam đồng trong hình ảnh hắc ngọc này chắc là ta. Nhớ lại lúc đầu khi ở Nhật Nguyệt hồ Thiên Nam quốc, ta lần đầu tiên gặp mặt ngươi, ngươi từng nói một câu thế này ‘Rất lâu rất lâu trước kia, ngươi đã nói sẽ không ăn ta’, lúc đó ta không hề để ý, hiện giờ ta đã minh bạch, ta đoán bản thân đã ở Thần Giới một khoảng thời gian, với lại đã từng là bằng hữu quen thân với ngươi!

Mộc Phong dùng thần sắc kiên định nhìn Tiểu Tinh Linh, bình tĩnh cười đáp.

- Ừm, ngươi không phải còn muốn hỏi ta, ngươi vì sao phải từ Thần Giới chuyển thế đến Phàm Gian sao?

Tiểu Tinh Linh mỉm cười nói.

- Vậy ngươi trực tiếp nói cho ta biết đừng ngại!

Mộc Phong gật đầu trầm giọng nói.

- Chủ nhân, trong suy nghĩ của ngươi, cái gì mới là quan trọng nhất?

Tiểu Tinh Linh nhìn thẳng vào Mộc Phong, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

“…” Mộc Phong nhớ đến Yên Nhiên, tức thì á khẩu không nói ra lời.

- Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức[1]! Mỗi người phải có mộng tưởng, không thể chỉ biết có tư tình nhi nữ, càng chẳng thể không hoài bão chí lớn! Ngươi cũng không nghĩ thử, nếu Thần Ma thống nhất cửu giới, chúng ta đều sẽ sa vào cảnh nô lệ của sinh vật dị chủng đó, cho dù cho ngươi có một trăm Yên Nhiên tỷ tỷ, ngươi vẫn có thể tiêu diêu sống sung sướng được sao? Hôm đó bị Bích Túc làm nhục, vốn là một tiếng chuông cảnh tỉnh, nếu khi ấy ngươi biết tiến thủ, khắc khổ luyện công, sao có thể khiến Yên Nhiên tỷ tỷ bế quan, sao có thể để Liễu Diệp tỷ tỷ bạo thể! Còn Lan Nhi bất đắc dĩ phải tu ma, đều là một tay ngươi làm ra! Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn đợi đến lúc Thần Ma làm hại tất cả những người yêu thương bên cạnh ngươi thì ngươi mới tỉnh ngộ sao?

Tiểu Tinh Linh thần sắc đột nhiên vô cùng nghiêm khắc, lớn tiếng quát mắng.

[1] vốn là một câu châm ngôn, ý chỉ tự nhiên vận động mạnh mẽ liên tục, độc lập không ỷ lại. Quân tử phải biết thiên thời, thuận theo quy luật tự nhiên, lấy tinh thần đó mà nỗ lực không ngừng vươn lên.

- Ngươi đừng nói nữa! Đều là lỗi của ta!

Mộc Phong mắt đỏ như máu, hai tay ôm lấy đầu, bi phẫn trong lòng tức thì như nước lũ cuồn cuộn tràn đến, thình lình gầm lên.

- Tiểu Tinh Linh, đừng nói nữa, để hắn bình tĩnh một chút.

Tuyết Nhạn mắt nhìn rõ nỗi thống khổ của Mộc Phong, lại khiến nàng tự nhiên sinh ra một cảm giác lo lắng tha thiết, bản thân cũng không hiểu tại sao phải quan tâm đến một người chẳng liên quan chút gì đến mình.

Tiểu Tinh Linh lạnh lùng nhìn Mộc Phong, lắc đầu sang một bên, im lặng dừng ở trên không trung.

Linh Lung Thần Anh nhỏ giọng lầu bầu:

- Tính khí tiểu tiên nữ tỷ tỷ thật không tốt lắm!

- Tiểu Linh Lung, có những việc ngươi không hiểu rõ, tốt nhất đừng tỏ thái độ bừa bãi.

Kỳ Lân Thần Thú dừng đầu đề câu chuyện của Linh Lung Thần Anh lại.

- Ngươi cũng ngậm miệng cho ta! Không thấy ca ca ta đang buồn phiền sao?

Diệu Diệu trên trán chợt lóe hồng quang, giận dữ nói.

Kỳ Lân Thần Thú lui ra vài bước, ta không trêu quái vật không có đầu óc như ngươi, sinh sống cùng với đưa ngu ngốc quá lâu, trí lực khó tránh bị hạ thấp, ngẩng đầu nhìn Hỗn Độn Thần Thạch bình thản như một hòn núi, vậy mà hay. Đây mới gọi là cao nhân!

Phần Thiên Thần Hỏa xuôi theo kinh mạch Mộc Phong trượt vào tâm tạng, bắn người xoay chuyển vài vòng, dừng ở trong không gian, ôm quyền cười nói:

- Các vị đại ca, huynh đệ có một việc thỉnh cầu, mong mọi người có thể giúp ta một lần!

- Việc gì?

Mấy đứa gia hỏa đang cảm thấy buồn chán, có người gợi chuyện, tức thì đều hứng thú.

- Ai có thể giúp ta đuổi cái bình chết tiệt đó ra?

Phần Thiên Thần Hỏa liếc nhìn Vô Cực Lưỡng Nghi Bình đang xoay vòng miệng bình trong kinh mạch, sắp bơi đến chỗ mình, gấp rút nói:

- Bổn nhân nguyện ý đưa một phần bổn nguyên năng lượng!

Nói xong, giơ tay lấy ra một vòng hỏa diễm chói mắt, bày ra trong lòng bàn tay!

Mấy đứa gia hỏa đưa mắt nhìn nhau, Diệu Diệu giương mắt nhìn chằm chằm vào vòng hỏa diễm đó, rồi liếc trộm Vô Cực Lưỡng Nghi Bình, cái cổ vươn dài lại vội vã rụt trở về.

Tiểu Tinh Linh bỗng chốc chui vào nội thể Mộc Phong, trợn mắt nhìn Phần Thiên Thần Hỏa, lớn liếng quát mắng:

- Chống ngoại xâm tất phải ổn định quốc nội trước! Ai dám nói những lời bất lợi đến đoàn kết yên ổn như vậy nữa, mọi người cùng ném hắn ra ngoài!

Vô Cực Lưỡng Nghi Bình “hừ” một tiếng, quay đầu tìm Hấp Tinh Hồ Lô, ném ra một tia thần thức:

- Chỉ cần hắn không chủ động khiêu chiến, ta sẽ bỏ qua cho hắn, nếu không, hừ hừ!

Phần Thiên Thần Hỏa lúng túng nói:

- Ta ban nãy nhìn thấy ở đây có phần nặng nề, chỉ định điều chỉnh bầu không khí một chút, mọi người coi như ta chưa nói gì cả, thật có lỗi, có lỗi!

Mông Thần Tinh Châu bay đến gần Phần Thiên Thần Hỏa, khẽ giọng nói:

- Nếu ngươi thật sự sợ nàng ta, ta có thể bố trí một trận pháp cho ngươi, nàng ta không phá được trận, tự nhiên sẽ không thể tiếp cận ngươi.

- Bất tất, cảm ơn, mọi người dĩ hòa vi quý!

Phần Thiên Thần Hỏa ôm quyền lớn tiếng nói, lão tử vẫn chưa đến nỗi phải cần nữ nhân bảo hộ!

Mộc Phong thống khổ trầm tư rất lâu, Tiểu Tinh Linh nói đúng, cửu giới rơi vào tay Thần Ma, bản thân há có thể yên ổn sinh sống! Người nào không suy nghĩ dài lâu, nhất định sẽ xuất hiện ưu phiền trước mắt, nếu hiện giờ không chủ động đối diện với cuộc khiêu chiến sắp tới, bi kịch còn có thể sẽ phát sinh thêm một bước! Nắm tay thật chặt, gương mặt Mộc Phong lãnh đạm, trong mắt lấp lánh thần quang lạnh giá, thân thể thình lình tỏa ra khí thế mạnh mẽ không gì sánh được, nhất thời trong động dậy lên tiếng “ông ông”.

Mộc Phong trầm giọng quát:

- Tiểu Tinh Linh, theo ngươi thấy, làm sao mới có thể tiêu diệt Thần Ma?

Mộc Phong cuối cùng đã động sát cơ, thà phấn khởi phản kháng còn hơn ngồi chờ chết! Trong đầu lập tức lóe lên một ý nghĩ cuồng bạo: “Ta phải thay trời hành đạo, diệt sạch thế lực tà ác! Bất kể là Nghịch Thiên Thần Minh hay là dị chủng Thần Ma, dám cả gan vi hại đến muôn dân cửu giới, ta muốn chúng phải vạn kiếp bất phục, tử vô địa táng!”

Tiểu Tinh Linh linh hoạt nhanh nhạy, biến hóa của Mộc Phong khiến con bé không nén nổi vui mừng, lại kiềm chế biểu tình hưng phấn, giọng điệu chậm rãi, bình tĩnh nói:

- Thần Ma số lượng không nhiều, nhưng ẩn hiện bất thường, chẳng ai biết chúng ẩn thân ở chỗ nào. Binh gia có nói: Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng. Theo ta từng hiểu, những Thần Ma này tuy năng lượng quái dị, nhưng công lực không hề cao đến mức chẳng thể đối phó, thế gian vạn vật, tương sinh tương khắc, chỉ cần có thể tìm ra yếu điểm của chúng, chúng ta nhất định sẽ có biện pháp đối phó. Chủ nhân, nội thể ngươi cũng tập trung không ít nhân vật lợi hại hiếm có trong cửu giới, nếu bài binh bố trận, vận dụng đúng phương pháp, chúng ta chưa chắc đã sợ ai! Có điều việc cấp bách hiện nay là ngươi cần phải siêng năng luyện công, chỉ có ngươi nhanh chóng nâng cao công lực, chúng ta mới có chỗ bảo đảm lớn mạnh. Đến khi công lực ngươi nâng cao đến tầng thứ mười, sẽ có thực lực của Thần giới thiên quân, lúc đó, ngươi lên cao kêu gạo, chiêu hiền nạp sĩ, mới có thể khiến người ta tín phục. Có điều con đường này chắc chắn sẽ tràn đầy khó khăn gian khổ, chủ nhân, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước!

Mộc Phong kiên định gật đầu, trước mắt Yên Nhiên chưa cứu ra được, Thần Ma lại không cho mình một ngày yên ổn, vậy ta chỉ có thể ngược dòng mà lên, Thần Ma dám cả gan gây ra phân tranh trong cửu giới, quấy nhiễu sinh linh vô tội, giết không tha! Nghĩ xong, Mộc Phong bình tĩnh nói:

- Chúng ta thân ở góc tối, Thần Ma hiện tại đang tập trung lực lượng đối phó Thần Giới Chánh Thống và Nghịch Thiên Thần Minh, chúng tạm thời sẽ không để ý đến tự do thần nhân chúng ta, ta nghĩ, đây là cơ hội cực tốt để chúng ta dị quân đột khởi! Ta vốn là phàm nhân thông thường, vô ý có được nhiều cơ duyên mới may mắn thành thần nhân, hiện nay cũng không có chút bận lòng, cho dù chết đi cũng sẽ không có bao nhiêu di hận!

Mộc Phong kiên định giơ tay lên, chém xuống một cái, làm dấu hiệu “sát”.

Biến hóa này của Mộc Phong đến quá nhanh, thực sự là hết sức bất ngờ! Tất cả thần vật, thần thú và thần khí trong nội thể hắn đầu giật mình, cũng không phải bởi vì Mộc Phong nói âm vang hùng hồn, mà là có vài tên gia hỏa trong nội thể tính hiếu chiến, vừa thấy thái độ này của Mộc Phong, tất nhiên vô cùng cao hứng! Phần Thiên Thần Hỏa, Vô Cực Lưỡng Nghi Bình và Hấp Tinh Hồ Lô tức thì cảm thấy vui sướng “cuối cùng đã có thể thi triển thủ cước”, Diệu Diệu thầm trộm mừng “lão tử hiện giờ có thể táo bạo không kiêng nể, thừa cơ cướp đoạt năng lượng!” Hỗn Độn Thần Thạch vốn là công thần khai sáng cửu giới, công lao của mình há có thể để Thần Ma lũ hề nhảy nhót này cướp đi! Càn Khôn Như Ý Trạc và Bách Linh Phục Cơ không cảm thấy hứng thú với chiến tranh, chúng thích đánh thì đánh, quan tâm gì đến chuyện lừa đánh chết ngựa hay là ngựa đánh chết lừa, ta buồn ngủ thì phải ngủ, khi nằm mơ đừng có người quấy rối thì tốt! Kỳ Lân Thần Thú vốn là nhất giới chi vương ở Cổ Thú Giới, tự nhiên muốn giơ bốn chân tán thành! Mông Thần Tinh Châu cũng không có ý kiến gì, đi khắp mọi nơi mới tốt, nếu không làm sao có thể tìm được Thông Thiên Thần Châu.

Linh Lung Thần Anh thầm nói:

- Ở đây ta nhỏ nhất, phụ trách hậu cần, bảo đảm cung cấp đủ năng lượng là được, trước mắt có nhiều đứa hung hăng sính cường xung phong lên trước như vậy, chỉ cần không đem chiến hỏa đến thiêu nhà ta, ta có thể tạm thời mở một mắt, nhắm một mắt, bất tất phải tự thân xuất mã!

Vào lúc đó, nội thể Mộc Phong náo nhiệt khác thường, lại có một đứa gia hỏa khác khoe khoang ầm lên, tự cao tự đại.

Tuyết Nhạn ngẩn ra nhìn biến hóa trong chớp mắt của Mộc Phong, nhãn thần chớp lên quang mang kỳ dị, chỉ những nam nhân có đấu chí mạnh mẽ, không ngừng cố gắng mới càng dễ dàng giành được tôn kính của nữ nhân.

Đâu biết Mộc Phong lại quay đầu nhìn về Tuyết Nhạn lạnh lùng nghiêm nghị nói:

- Tuyết Nhạn, Mộc Phong ta từ giờ phải bước đi trên con đường hiểm ác, tương lai vẫn chưa liệu được, không thể cùng nàng thoải mái du ngoạn nữa, mời nàng bây giờ lập tức về nhà thôi!

Tuyết Nhạn khẽ bĩu môi, giận dỗi nói:

- Mộc Phong, trong mắt huynh, chẳng nhẽ ta xem ngang với phế nhân sao?

- Đâu ai nói nàng là phế nhân, nàng nghĩ nhiều quá rồi!

Mộc Phong bình tĩnh nhìn Tuyết Nhạn, nói.

- Trong lòng huynh nghĩ như vậy!

Tuyết Nhạn lườm Mộc Phong, huynh vốn muốn lừa ta, nam nhân các ngươi muốn làm đại sự, ta không làm vướng chân huynh, tại sao không cho ta theo chứ?

Đối với những việc nữ nhân nhận định, nói lý lẽ với nàng tự nhiên không thể thông, nhiều lúc thà nói những câu ngọt ngào đường mật còn hơn giảng đạo lý với nàng. Dẫu sao Tuyết Nhạn cũng không phải là người gì của Mộc Phong, cùng lắm chỉ có thể nói nàng là người quen mà bản thân mới biết không lâu, cho nên lời ngon tiếng ngọt tất nhiên không thể nói.

Không còn cách nào, Mộc Phong chỉ đành phản khách vi chủ nói:

- Tuyết Nhạn, vậy nàng theo chúng ta làm gì?

- Chơi!

- Nhưng chúng ta không phải đi chơi!

- Không phải đi chơi thì ta không thể theo các người sao?

Tuyết Nhạn nói hùng hồn đầy lý lẽ.

Được rồi! Lại đến nỗi cắt không đứt, bảo không đi. Mộc Phong chẳng thể không chịu phục, thầm nói, chỉ có thể đợi lúc thích hợp bỏ mặc nàng ta, ngoại trừ cách này thì không còn biện pháp nào khác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.