Người ta nói rằng có ba thử thách trên con đường dẫn đến Cựu Đô của tộc Người lùn.
Đầu tiên là Great Rift.
Không cần nói cũng biết là không thể đi bộ qua nó. Tất nhiên, người ta cũng có thể tìm kiếm một con đường đi vòng qua, nhưng điều đó sẽ làm tăng khả năng gặp phải quái vật. Những con quái vật ẩn núp trong loại địa hình này là một mối đe dọa đáng sợ đối với tộc Người lùn và con người.
Rất khó để tránh khỏi một cuộc tập kích bởi những con quái vật có thể nhận ra tiếng bước chân của mục tiêu và tấn công từ dưới lòng đất. Một hành động sai lầm có thể dẫn đến việc bạn trở thành một cục phân quái vật. Ngoài ra, có những con quái vật có thể tấn công tâm linh và thịt luộc nạn nhân trong khi ý thức của họ vẫn đang còn trên chín tầng mây.
Ở những nơi như thế này, những dạng nhân hình* như loài người, Người lùn và Forest Elf không khác những con mồi béo bở là bao.
(* mang hình dáng con người)
Mặc dù cách an toàn nhất là đi theo tuyến đường bộ xuyên qua dãy núi, nhưng con đường đó vẫn nguy hiểm dù đối với chủng tộc sống trên mặt đất. Người ta phải lo lắng về việc bị các sinh vật như những con Peryton, Harpy, Itsumade, Đại Bàng Khổng Lồ và những con quái vật khác tấn công từ phía trên, cũng như các động vật bay lớn. Vì con người có tầm nhìn phía khá hẹp và đi phía bên dưới bọn chúng, bởi vậy chỉ cần hơi sơ sẩy thôi là có thể bị tập kích từ trên không, và khả năng bị one hit là rất cao.
Vì vậy, chỉ vượt qua mỗi Great Rift thôi cũng đã rất khó.
Do đó, tộc Dwaft đã xây dựng một thành phố gần đó và bắc một chiếc cầu treo ngang qua nó. Một khi cây cầu bị phá hủy, không ai có thể vượt qua nó, và Great Rift sẽ đóng vai trò là một lá chắn không thể vượt qua cho thành phố.
Bây giờ cây cầu treo đã bị Quagoa cắt đứt, nên Great Rift chắc chắn là một cửa ải khó khăn.
Tuy nhiên-
Điều này không gây ra chút phiền toái nào cho nhóm của Ainz. Dù sao sử dụng phép [Fly] làm cho nó trở thành một trở ngại không đáng nói đến.
Tiếp đến là thử thách thứ hai - khu vực dung nham nóng chảy.
Biển lửa chiếu rọi không gian với thứ ánh sáng rạng rỡ. Đây là một khu vực rất nguy hiểm, chỉ cần bạn hít phải một hơi không khí nóng bỏng tại đây cũng có thể làm tổn thương lá phổi bên trong vùng ngực.
Lý do tại sao dung nham chảy nhiều kilômét bên dưới lòng đất như thế chắc chắn là do phép thuật của thế giới này. Những cánh cổng do thiên nhiên tạo ra có chức năng gần giống với ma thuật [Gate], chúng đã nối liền dòng dung nham ở khu vực này với dòng dung nham ở các vùng xa xôi.
Mà những thứ ẩn bên trong đại dương dung nham này là lý do tại sao nơi này được coi là một thử thách khó.
Đó chính là con quái vật bơi lượn thoải mải trong biển lửa kia.
Đó là một con quái vật khổng lồ dài trên 50 mét có vẻ ngoài trông như một con cá bình thường. Chính xác hơn thì nó giống một con anglerfish (cá đèn lồng). Tuy nhiên, trên đầu nó không có chiếc ‘đèn lồng thu hút’ mà là một chiếc xúc tu có chức năng như một cánh tay. Nó có thể tóm lấy con mồi từ một khoảng cách rất xa và bỏ vào cái miệng gớm ghiếc của nó.
Da nó cứng và dày, và nó cũng có vảy như những con cá bình thường, nhưng độ cứng của chúng vượt xa orichalcum.
Nhiều quái vật trở nên rất mạnh bởi vì chúng đã sống qua những năm tháng dài đằng đẵng. Những cá thể này được gọi là những mẫu vật cao cấp, và trong nhiều trường hợp, chúng sẽ được phân loại thành một chủng tộc nhánh của chủng tộc gốc. Con quái vật này đã hoàn thành một dạng tiến hoá đặc thù, và nó đã trở thành một chủng tộc có một cá thể duy nhất, không có bất kỳ đồng loại nào khác trên thế giới.
Và như vậy, đây là ba vị vua của Mt. Rappaslea, được liên kết bởi [Gate]-
Phoinix Lord (Chúa Tể Phượng Hoàng), kẻ cai trị bầu trời;
Ancient Flame Dragon (Cổ Đại Viêm Long), kẻ cai trị mặt đất;
Và La Angler·Lava Lord (Kẻ Thả Câu - Chúa Tể Dung Nham), kẻ cai trị biển dung nham chảy dưới lòng đất.
(TL Note *Phoinix là ngôn ngữ Hy lạp cổ, tiếng anh cận đại thì nó là Phoenix)
Nếu sử dụng thang đánh giá độ khó của giới mạo hiểm giả, level của La Angler·Lava Lord vào khoảng 140. Nếu có chiến đấu, sợ là không ai có thể chống lại nó.
Tuy nhiên, nó gần như không tấn công những mục tiêu trên cạn. Người ta sẽ an toàn nếu không tiếp xúc với biển lửa hừng hực kia. Tuy nhiên, con đường dẫn tới Cựu Đô của tộc Người lùn là một con đường nhỏ hẹp, dễ sụp, và chỉ cao hơn một chút so với biển dung nham bên dưới nó. Những dòng nhiệt lưu không ngừng thổi từ hai bên tới, chỉ cần run rẩy một chút thôi là sẽ bị rơi xuống biển dung nham.
Rất nhiều Quagoa đã không cẩn thận rơi xuống dung nham trong suốt cuộc xâm lược.
Tuy nhiên-
Việc vượt qua này sẽ không có bất cứ vấn đề nếu bọn họ chuẩn bị kỹ càng những thứ giúp họ miễn nhiễm với lửa và sở hữu phép thuật [Fly]. Họ bay trên không trung, xa khỏi tầm bắt của La Angler·Lava Lord, và cả hai bên đều không nhận ra sự hiện diện của nhau.
Vì vậy, Ainz và nhóm của anh an toàn vượt qua biển dung nham.
Cho tới lúc này, những thử thách đều được vượt qua khá dễ dàng với phép [Fly], vì thế mà rất khó xem đó là những thử thách. Tuy nhiên, cửa ải cuối cùng là một thách thức theo đúng nghĩa đen của nó, đó là những cái hang dài, xoắn ốc và vô số những ngã rẽ.
Nó chắc chắn đủ điều kiện để được gọi là một ‘mê cung’.
Tuy nhiên, nếu chỉ có thế thì nó cũng chả xứng được gọi là ‘thử thách’. Không có bất kì con quái vật nào xuất hiện trong khu vực này, bởi thế chỉ cần tốn thêm chút thời gian vẽ bản đồ của những cái hang này là có thể vượt qua nó. Và nếu thế, nó chỉ là thử thách đối với những người thiếu nước và lương thực- hay nói cách khác là những người bị hạn chế về mặt thời gian.
Đúng vậy - có một nhân tố chính khác làm nơi này được gọi là một thử thách.
Khu vực này có vô số những lỗ khí, phun ra loại khí ga của núi lửa tại những thời điểm nhất định trong ngày, và có những nơi khí ga tập trung dày đặc. Nói cách khác, đó là một khu vực khủng khiếp được tạo ra bởi loại khí độc vô hình, được phát tán bởi những ngọn gió dữ dội.
Có một số tuyến đường dẫn tới lối ra, nhưng chỉ có một tuyến đường có thể tránh được loại khí độc này. Thậm chí tuyến đường đó cũng sẽ bị khí ga bao phủ nếu không nhanh chân đi qua đó.
Ngay ra phép thuật [Fly] - vốn rất hữu ích đối với những thử thách trước, cũng chỉ cho phép họ di chuyển sát trần hang. Dù vậy thì khí ga phun ra cũng bao phủ toàn bộ hang động kể cả vị trí đó. Ít nhất thì ma thuật này cũng giúp người ta tránh né những khu vực khí ga bao phủ dày đặc.
Tuy nhiên-
Ainz và những Thủ Vệ đều có cách chống lại khí ga, do đó mà nó chẳng có gì là nguy hiểm. Nói đúng hơn, người duy nhất bị khí ga ảnh hưởng đó chính là Gondo. Undead bẩm sinh đã có khả năng kháng lại nhiều thứ, và khí ga mang theo sát thương độc và lửa thì chẳng ảnh hưởng gì tới họ cả. Aura thì mang theo một vật phẩm ma thuật giúp không khí xung quanh cô trở nên sạch sẽ, vì vậy loại khí ga này không thể nào ảnh hưởng tới cô.
Nói cách khác, chừng nào Gondo còn được ma thuật bao bọc thì ông ta hoàn toàn có thể an toàn trước những hơi nóng chết chóc kia.
Và như vậy, ba thử thách- những địa điểm nguy hiểm được cho là không thể tiếp cận đối với những người không chuẩn bị hoặc không chút hiểu biết nào về chúng- đã được Ainz và nhóm của anh dễ dàng chinh phục.
Phép thuật của Ainz - [Bless of Titania*], cho phép người sử dụng biết được con đường tốt nhất để thông qua một hầm ngục - dần biến mất. Dấu hiệu đó chứng tỏ nó sắp hết thời gian tác dụng, hoặc nhiệm vụ sắp hoàn thành.
[*TL Note: Chúc phúc của Titania/Nữ hoàng Elf]
“…Hm, có một thi thể Quagoa còn mới bên trong cái hang kia. Nhưng chúng ta vẫn chưa bắt kịp chúng. Ta đoán rằng chỉ một ngày đã tạo ra sự khác biệt rất lớn.”
“Tuy nhiên chúng ta cũng đã kéo gần khoảng cách lại rất nhiều rồi. Chúng ta đã gần như bắt kịp chúng.” Aura nói sau khi kiểm tra những dấu chân trên mặt đất.
“…Thật sao. Vậy thì chúng ta nên thảo luận về hành động kế tiếp… Gondo, chúng ta sẽ sớm tới Thủ đô Hoàng gia đúng không?”
“Vâng. Thần chỉ nghe nói về nó qua các truyền thuyết, nhưng nếu những cái hang đó là Mê Cung Chết Chóc trong truyền thuyết thì chúng ta sẽ tới đó sớm thôi.”
Biểu cảm cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt Gondo.
“Đó thật sự là Mê Cung Chết Chóc sao… Truyền thuyết nói rằng những người không tìm thấy đường sẽ chỉ gặp được cái chết ở cuối hành trình của họ…”
Ainz không thể trả lời câu hỏi đó. Suy cho cùng, những thử thách đó quá đơn giản. Có lẽ, đó chỉ là một âm mưu, được thiết kế để lừa đối phương nghĩ rằng họ đã thực sự vượt qua nó trước khi những cái bẫy thực sự được tung ra. Không thể nói không có khả năng này.
“…Khi điều đó xảy ra, tất cả những gì chúng ta cần làm là vượt qua tất cả những cạm bẫy. Nhưng, chỉ có những thằng ngu hết thuốc chữa mới đâm đầu vào những cái bẫy được cài sẵn. Hãy cứ từ từ tiến lên và giữ vững sự cảnh giác của bản thân.”
Họ đã di chuyển với một tốc độ đáng kinh ngạc để đuổi theo kẻ thù. Tuy nhiên, họ vẫn không bắt kịp được chúng, dù là trong suốt quãng đường di chuyển tới đây. Họ cần suy nghĩ lại chiến lược của mình trong khi vẫn hành động dưới giả định kẻ thù đã quay trở lại căn cứ của chúng.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ xem xét những hành động cần làm sau khi tới hang ổ của đối phương.”
Sau khi xác nhận tất cả đều gật đầu, Ainz quay sang Gondo.
“Trước hết, Gondo và ta sẽ chiếm Hoàng cung. Ta sẽ giữ chân con rồng ở đó.”
Cả hai Thủ vệ và Gondo đều không hề phản đối.
Rồng được xem là những sinh vật mạnh nhất trong Yggdrasil. Sẽ rất nguy hiểm nếu di chuyển tách khỏi những Thủ Vệ trong khi không hề biết rõ sức mạnh của đối phương. Tuy nhiên, Ainz sở hữu một WI. Nó có rất nhiều năng lực, và một trong số đó có tác động lên cả những con rồng. Vì vậy, cho dù là trường hợp xấu nhất thì anh vẫn có thể thoát đi được.
Ngược lại, nếu anh mang theo Thủ Vệ thì anh sẽ phải cần làm nhiều việc hơn để cả hai có thể thoát thân.
Với Gondo ở bên cạnh, trường hợp xấu nhất là anh phải bỏ rơi ông ta. Anh không thể bỏ rơi những đứa trẻ của bạn bè anh được. Vì thế, giải pháp tốt nhất là không để họ ở bên cạnh anh từ đầu.
Rồng, hở… Mình khá mong chờ điều này.
Trong Yggdrasil, rồng là những kẻ hùng mạnh, và cũng là một tòa châu báu.
Chúng thường rơi ra những tinh thể dữ liệu tốt, và chúng thường có tỉ lệ rơi đồ cao hơn quái vật bình thường nhiều. Người ta có thể thu được da, thịt, máu, răng nanh, móng vuốt, nhãn cầu, vảy và những bộ phận cơ thể khác để sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau.
Có thể nói chúng là những đối thủ béo bở.
Khi biết rằng mình có thể gặp được những con rồng tại thế giới này, trái tim anh tràn ngập niềm vui, xen lẫn với đó là một chút khó chịu, một chút mong chờ và mong muốn. Ainz đã vui mừng tới mức không thể kìm nén được bản thân mình.
Theo tộc Người lùn, nơi đó có lẽ có những Frost Dragon mạnh mẽ, kẻ đã phá hủy toàn bộ phía tây của thành phố. Nếu mọi thứ trở nên tồi tệ, anh có thể sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến với tỉ lệ chiến thắng không xác định, giống hệt như trận chiến với Shalltear.
Lũ rồng có phải là kẻ đánh bại Death Knight không nhỉ? Mình có thể xoay xở nếu chúng là cùng một loại thực thể, nhưng sẽ gặp vấn đề nếu hai bên khác nhau. Mình có nên giữ kín bí mật và chỉ dạy dỗ mọi người trừ những Hanzo- không, đó là một lựa chọn đúng đắn.
“-Ainz-sama?”
“HỬ? À, Shalltear. Xin lỗi, ta đang suy nghĩ một chút. Tiếp theo, ta sẽ ra lệnh cho ngươi. Aura, Shalltear, hai ngươi hãy tới gặp tộc Quagoa và yêu cầu chúng tuân theo quy tắc của chúng ta. Nếu chúng có gan từ chối, hãy cho chúng thấy sức mạnh của Nazarick.”
Hai Thủ Vệ đều trả lời với giọng vô cùng mạnh mẽ.
Cái nhìn của Ainz chuyển sang Gondo. Thái độ của ông ta giống như không có ý kiến gì cả. Cũng tức là ông ta tự nguyện tuân theo bất kì quyết định nào Ainz đưa ra.
Dù Ainz đã đồng ý dọn sạch lũ Quagoa, nhưng anh không có ý định hủy diệt toàn bộ bọn chúng. Anh chỉ đơn giản cảm thấy rằng tận diệt một chúng tộc không tồn tại trong Yggdrasil là một sự lãng phí. Thật vậy, giết tất cả chúng cũng không chắc có thể loại bỏ toàn bộ loài này khỏi thế giới hiện tại. Không, cho dù không phải là trường hợp đó, chúng có thể sẽ mang lại lợi ích cho Nazarick trong tương lai.
Tất nhiên, chúng cũng có thể gây hại cho Nazarick. Nhưng trước khi nhìn rõ mà đã tiêu diệt sạch đi thì đó quả thật là một sự lãng phí.
Hủy diệt thì rất dễ dàng, nhưng hồi sinh lại lại rất khó khăn. Vì vậy, chỉ có một chuyện có thể làm mà thôi. Bên cạnh đó-
“Nếu chúng là những thằng ngu, không muốn thề trung thành với ta, hãy giảm số lượng của chúng xuống khoảng 10.000 tên. Cố gắng giữ lại những tên mạnh mẽ. Tuy nhiên, nếu xem xét cho tương lai, thì đừng quá dựa vào sức mạnh để chọn lựa. Các ngươi phải đảm bảo một nửa trong số đó là giống cái. Ngoài ra, không được để bất kì tên nào chạy thoát, hiểu không? Đặc biệt là vua của chúng.”
“Nhưng… Ainz-sama…”
Ainz thúc dục Aura- đang trông khá chán nản- nói tiếp.
“Chúng ta không biết chính xác Thủ đô Hoàng gia Dwarven rộng cỡ nào, nhưng có vẻ nó là một nơi rất rộng lớn. Sẽ rất khó khăn cho hai chúng thần khi phải đảm bảo rằng không một Quagoa nào trốn thoát khỏi một không gian rộng lớn như thế. Chúng ta nên làm gì ạ?”
“Hm. Một câu hỏi hợp lí. Chính vì như thế- Aura, đã đến lúc ngươi cần tỏa sáng. Sử dụng WI mà ta đã đưa cho ngươi lúc trước ấy.”
“Điều, điều đó thật sự ổn chứ ạ?”
“UMU. Vào thời điểm này nên dùng tới nó.”
“Thần, thần đã hiểu!”
Sự căng thẳng hiện hữu trên khuôn mặt họ.
“Tuy vật phẩm này không giới hạn số lần sử dụng, nhưng nếu kẻ thù đáp ứng được vài điều kiện và có thể thoát ra, quyền sở hữu vật phẩm sẽ tự động chuyển cho chúng. Đó là trường hợp xấu nhất, cần phải tránh bằng mọi giá.”
Ainz nhớ lại sự kiện Ainz Ooal Gown chiếm được nó.
Bao nhiêu kẻ thù đã gửi thư, cầu xin họ ‘trả lại nó’?
Ainz khịt mũi cười nhạo.
“Nếu không muốn đánh mất nó, thì tốt nhất là đừng sử dụng” đó là một câu trả lời vô cùng hợp cmn lí. Không có gì ngu ngốc hơn chuyện một guild không thể chấp nhận một kết luận quá ư là hợp lí kia. Nếu họ không muốn nó bị chiếm mất, họ nên mang nó cất vào kho và đừng bao giờ mang nó ra. Do đó, Ainz vẫn tiếp tục cảnh báo, cho dù bản thân anh cảm thấy sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả.
“Ngoài ra ngươi cũng phải cẩn thận những kẻ thù không thể hút vào nó được, bởi vì những kẻ như vậy thường sở hữu WI khác.”
“Như vậy là ngài không thể bị hút vào, đúng không Ainz-sama?”
“Dù mở ra cũng không vào được. Tuy nhiên, nếu muốn đi vào đó thì có thể thông qua lựa chọn là thực hiện được. Ngươi cần phải chú ý thời gian trì hoãn khi điều đó xảy ra… Được rồi, lên đường thôi.”
Aura dẫn đầu, đoàn người bắt đầu di chuyển.
Có lẽ họ đã tới gần Cựu Đô của tộc Người lùn, nên ngay cả những hang động tự nhiên đều dễ dàng đi qua. Tất cả thạch nhũ cùng măng đá đều bị chém gãy, có thể là để tiện di chuyển. Họ vừa di chuyển vừa cảm thụ công sức của những người Người lùn.
Aura- người dẫn đầu- đột nhiên dừng lại. Rồi cô đặt tay lên một bên tài dài, và chăm chú lắng nghe.
Ainz và những người khác im lặng, đợi Aura lên tiếng.
“Ainz-sama, thần có thể nghe thấy có nhiều sinh vật khác ở phía trước, ước chừng hàng trăm tên. Thần không biết rõ khoảng cách là bao nhiêu, nhưng thần nghĩ chúng ta sẽ chạm mặt với họ trong vòng vài phút nữa.”
“Hoh… chúng ta đã bắt kịp chúng rồi sao?”
“Không, những kẻ kia không hề di chuyển. Cảm giác như họ đang chờ đợi…”
“Hiểu rồi. Chúng cảm giác được chúng ta đang đuổi theo sao? Chúng đang tổ chức mai phục à?”
Nếu là trường hợp đó, có thể chúng đã sử dụng một loại ma thuật tiên tri để do thám Ainz và những người khác.
Ainz thầm mỉm cười.
Cho tới lúc này, anh đã không để cho bọn chúng quan sát sức mạnh của họ. Vì vậy mà chúng muốn sử dụng một đơn vị quân để tấn công Ainz và quan sát sức mạnh của nhóm của anh.
Từ sự quyết tâm và hành động của kẻ thù, anh có thể cảm nhận được sự lo lắng và tư tưởng sẵn sàng hi sinh để tìm hiểu về nhóm của anh. Nó khiến Ainz cảm thấy rằng anh đã chiến thắng trong trận chiến trí tuệ này.
“Ainz-sama, chúng ta có bắt chúng lại không?”
“Hừm, nghĩ lại thì, chúng ta không thể hiện quá nhiều khả năng của mình cho kẻ thù thấy. Vì vậy, chúng ta nên thu thập thông tin trước khi chúng ta một lần phá hủy tổng bộ của chúng.”
“Vâng!”
Hơn nữa, cho dù có thu được thông tin thì cũng không thể dễ dàng làm ra đối sách được.
Có hai loại nhân vật chính trong Yggdrasil.
Những người chuyên môn trong một lĩnh vực nhất định, và những người năng lực đồng đều.
Với trường hợp trước, ngay cả khi có thông tin, họ sẽ rất khó để định ra phương án đối phó với kẻ thù nếu thông tin không liên quan đến lĩnh vực chuyên môn của chúng. Nếu là trường hợp thứ hai, họ vẫn có thể đối phó được, nhưng do năng lực của đối phương khá dàn trải, nên biện pháp đối phó sẽ không được rõ ràng lắm.
Tất nhiên có những kẻ như Ainz, biết nhiều phép thuật và sở hữu nhiều thứ do đồng đội bỏ lại, do đó có thể thích ứng với nhiều trường hợp khác nhau, hoặc giống như Touch Me với số liệu tổng hợp rất cao, nhưng đó chỉ là những ngoại lệ mà thôi. Vì vậy mà họ chỉ lo lắng một điều duy nhất.
…Số lượng thực thể mạnh mẽ. Thực tế là mình không biết con số đó là bao nhiêu nên vẫn có chút sợ hãi. Khi mà không có cách nào xác định được điều đó, có lẽ mình nên chuẩn bị ý nghĩ rút lui- hừm. Chà, Dù thế nào đi nữa thì cũng nên đấm chúng một phát để biết được lá bài tẩy của đối phương là gì đã - Ohh, linh hồn của Yamaiko-san đang nhập vào mình hay sao ấy…
“Shalltear. Lần này không cho phép ngươi hóa điên, được chứ?”
“Vâng!”
Shalltear cầm lấy thanh Spuit Lance.
“Rất tốt. Thông thường, chúng ta nên tránh tiết lộ việc sở hữu những vật phẩm cấp Divine cho kẻ thù. Tuy nhiên, chúng sẽ không thể biết được nếu không có những kĩ năng phát hiện mạnh mẽ. Được rồi, đi thôi.”
“Đã rõ!”
********
Tại Feoh Berkanan- Cựu đô nổi tiếng của tộc Người lùn, được xây dựng vào thời đại hoàng kim của họ- tòa nhà lớn nhất bên cạnh cung điện hoàng gia là Hội thương gia, bởi vì nó có nhiều phòng được dùng cho các cuộc họp và kho tiền từng được dùng để cất trữ tài nguyên.
Tòa nhà này được nhiều người Người lùn sử dụng, và nó lớn hơn những kiến trúc khác trong thành phố. Tuy nhiên, hiện tại nó là nơi trú ngụ của Thủ lĩnh các gia tộc Quagoa, Pe Riyuro.
Khi Yozu trở lại, Riyuro đang ngồi- gần như là chìm vào- một cái đệm lớn và mềm mại. Thái độ của hắn ta hoàn toàn bình thường, không tức giận, không lo lắng, thậm chí ngay sau khi nghe về thất bại của Yozu.
Yozu cúi chào và mô tả lại những gì đã xảy ra.
Những chi tiết quan trọng đã được gửi qua [Messenger], còn gã ở đây là để nói về các chi tiết nhỏ. Đặc biệt là gã cần phải báo cáo chi tiết về quân át chủ bài của tộc Người lùn, bộ giáp đen mà gã được chứng kiến bởi đôi mắt mình.
Riyuro đưa cánh tay đang giữ một con thằn lằn về phía Yozu.
“- Ăn ko?”
“Không, không, cảm ơn ngài.”
“Thật sao,” Riyuro lẩm bẩm. Sau đó, hắn vặt đầu con thằn lằn bằng bộ hàm của mình, và Yozu ngửi thấy mùi máu tanh lan nhẹ trong không khí.
Sau ba nhát cắn, con thằn lằn dài 20cm biến mất trong miệng Riyuro.
Riyuro lau sạch máu trên tay và bên miệng bằng một chiếc khăn gần đó.
“- Và ngươi đã rút lui? Thế còn những kẻ đuổi theo?”
“Chúng thần không chắc về điều đó. Tuy nhiên-”
Kể từ lúc cầu treo bị đứt, gã không nghĩ rằng kẻ thù sẽ tiếp tục đuổi theo họ. Và thẳng thắn mà nói, họ đã chặn được tộc Người lùn tại nút cổ chai. Tất cả những gì người Người lùn có thể làm là tăng cường phòng thủ, tìm và niêm phong con đường bên sườn, và sau đó, chúng có lẽ có thể tấn công vào nơi này.
Lí do tại sao chúng chỉ tạo ra hai bộ giáp đen có lẽ là vì chúng ngu ngốc tới mức chia sức mạnh của mình ra, hoặc đó là toàn bộ sức mạnh quân sự của chúng.
Đó là quan điểm mà Yozu đã nói với Riyuro.
“Sẽ không có gì lạ nếu có thêm một hay hai bộ như thế.”
Riyuro cảm nhận được sự ngạc nhiên của Yozu. Hắn lười giải thích ý nghĩa của câu nói vừa rồi trong khi vẫn liên tục đâm những con thằn lằn trong lồng.
Tộc Người lùn rất tự tin vào pháo đài phòng thủ của mình. Nếu nó bị thất thủ, chúng sẽ cảm thấy cơ hội thành phố của chúng bị chiếm lĩnh là rất cao. Vì vậy, không hề sai lầm khi cho rằng hai bộ giáp đen mà chúng cử ra kia là một phần rất quan trọng của chúng.
Tuy nhiên, vì không biết pháo đài của mình bị tấn công như thế nào, việc tập trung toàn bộ binh lực về tiền tuyến là một canh bạc nguy hiểm. Nếu có nhiều hơn một đường xâm nhập, mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Mặc dù không phải là tình huống mà chúng có thể chiến đấu bằng một chút sức mạnh, nhưng chúng cũng không đủ thông tin để tổ chức phản công với toàn bộ sức mạnh của mình.
Vì vậy, ngay cả khi có nhiều hơn, cũng sẽ chỉ có một, nhiều lắm là hai bộ. Đó là những gì hắn nghĩ.
“Vậy thì, ngươi nghĩ ai có thể đánh bại những golem này?”
“Thần chắc chắn ngài có thể đánh bại chúng, thưa Chúa tể!”
Riyuro là kẻ mạnh nhất trong số 8 gia tộc Quagoa. Thật vậy, khả năng chiến đấu của hắn cực kì mạnh mẽ.
Hắn có thể một mình đối đầu với toàn bộ tộc Quagoa mà vẫn có thể giành chiến thắng. Chưa từng có kẻ nào mạnh mẽ như hắn trong suốt lịch sử tộc Quagoa.
Yozu nhớ lại cảnh Riyuro chiến đấu với một con quái vật trước đây. Gã hoàn toàn tin tưởng Riyuro mạnh hơn những Golem kia.
“Không cần nịnh hót. Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?”
“Vâng! Thần nghĩ vậy!”
Riyuro mỉm cười, nhưng câu trả lời của Yozu là hoàn toàn nghiêm túc. Ngoài ra không còn cách trả lời nào khác.
“…Ngươi xuất thân từ gia tộc nào vậy?”
Một câu hỏi bất ngờ. Sau khi Yozu trả lời về gia đình mình, Riyuro đã suy nghĩ lại.
“Ta hiểu rồi… Nếu là như vậy, ngươi thật sự nghĩ ta có thể chiến thắng sao?”
“Nghĩa, nghĩa là sao ạ?”
“Ta đã nghi rằng ngươi xem đây là một cơ hội để loại bỏ ta. Đúng là ta mạnh hơn tất cả những kẻ còn lại trong tộc. Do đó, ngươi tìm cách để ta chiến đấu với những con Golem kia sau khi đánh giá thấp sức mạnh của chúng. Và rồi, đám golem sẽ kết liễu ta. Chà, nếu ngươi làm thế, thì không ai có thể đánh bại được những golem kia… nhưng chúng cũng sẽ bị hư hại trong trận chiến với ta, và sau đó, ngươi có thể dùng số lượng để nghiền nát chúng.”
Mặc dù chủ nhân của gã nghi ngờ về lòng trung thành của gã, nhưng trong tim Yozu vẫn tràn ngập sự kính trọng.
Nếu gã là Riyuro, chắc chắn gã không nghĩ sâu đến như thế.
Yozu hoàn toàn tin tưởng Riyuro là Chúa tể thật sự của tộc Quagoa, và lòng trung thành của gã càng sâu hơn.
Riyuro không hiểu kẻ đang đứng trước mặt hắn này đang nghĩ gì, nên hắn tự đưa ra nghi vấn.
“Tại sao ngươi không lập tức trả lời rằng ngươi không hề có ý nghĩ đó?”
“Vâng! Thần, thần xin lỗi! Thần đã bị chìm đắm vào trong những suy luận tuyệt vời của ngài, thưa chúa tể! Đúng như ngài nói, thần không hề có ý định đó.”
Riyuro cười lớn.
“Thật là một người bạn thú vị!... Đội quân mà ta giao cho ngươi đã bị mất không, vì vậy sẽ có hình phạt cho điều đó. Nhưng ta sẽ không thương tổn ngươi vì nó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của ngươi. Trên thực tế, ngươi đã phát hiện ra sự tồn tại của golem, đồng thời nhận ra đó là tình báo quan trọng và đi ngay về đây. Ngoài ra, việc ngươi cũng đoán được có kẻ địch truy kích và phân bổ một phần quân đội để bảo vệ thành phố này đã cho thấy trí tuệ cùng sự linh hoạt của ngươi.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều!”
Yozu cúi đầu thật sâu.
“Bây giờ ta có một câu hỏi cho vị lãnh đạo tuyệt vời này. Chúng ta sẽ thu thập thông tin về đám golem kia bằng cách nào?”
“Tấn công đám lùn tịt kia.”
“Đó là một biện pháp. Nếu làm vậy, chúng ta sẽ biết được còn bao nhiêu con golem như thế trong kho.”
“Vâng! Nếu chúng không còn hàng tồn nữa, chúng ta sẽ phải chinh phục thành phố đó càng sớm càng tốt, bất kể cái giá phải trả là thế nào.”
“Đúng!” Riyuro gật đầu.
Nếu đó là một sinh vật sống, thì sẽ cần rất nhiều thời gian để phát triển một cá thể như thế. Tuy nhiên, golem chỉ cần xây lên mà thôi. Thời gian không đứng về phía họ, mà là về phía kẻ thù.
“Còn phương pháp nào khác không?”
“Xin lỗi, nhưng hiện tại thần không nghĩ ra cách gì cả.”
Riyuro thò tay vào cái lồng thằn lằn và lôi ra một con khác.
“…Muốn một chú không?”
Ánh mắt của mình đói khát thế cơ à?
Đúng là gã đã trốn về đây bằng tất cả sức mạnh của mình, thậm chí là còn không nghỉ ngơi hay ăn uống theo đúng nghĩa của hai từ đó cho tới lúc này. Tuy nhiên, gã không đói đến mức xin thức ăn từ bàn của đức vua.
“Không, thần cảm ơn.”
“Vậy à.” Riyuro trả lời. Sau đó hắn nhai đầu con thằn lằn giống như con trước đó. Sau khi con thằn lằn bị tiễn đi theo đồng bạn bằng đúng cách cũ, Yozu hỏi Riyuro.
“Vậy thì, thưa chúa tể. Ngài có cách nào khác không?”
“À, ừ. Chúng ta có thể hỏi ‘gã hàng xóm’ kia. Trí tuệ của ông ta vượt xa ta… Mặc dù điều phiền toái chính là khoản tiền ông ta đòi sẽ rất cao.”
“Thanh toán như ngài nói… chẳng nhẽ là!”
Yozu lập tức đoán ra.
“Chính xác. Chúng ta sẽ phải trao đổi với lũ rồng-”
Khi Riyuro sắp nói hết, bên ngoài đột nhiên xáo động, và sau đó là cánh cửa mở toang.
“Bệ hạ!”
Đó là một lính canh.
“Có vẻ khẩn cấp, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Vâng! Dường như có ai đó đang hướng đến thành phố này!”
“Chúng xuất hiện từ đâu?”
Theo người lính, nhóm người này xuất hiện từ bên sườn, nơi mà Yozu đã bố trí quân đội của gã. Nói cách khác, những kẻ đó đến từ quốc gia Dwarven.
“Vậy chúng đã gửi quân đội đuổi theo… Ta đã đánh giá thấp lũ lùn tịt ấy rồi!”
Với câu nói đó, Riyuzo đứng dậy.
Ánh mắt Yozu như muốn hỏi chủ nhân của gã muốn đi đâu. Riyuro cảm nhận được điều này, và trả lời.
“Có vẻ như chúng ta đã bớt được kha khá thời gian cân nhắc rồi đấy. Ta sẽ đi gặp tộc rồng ngay bây giờ.”
"Ngài định hỏi thông tin lũ Golem?"
“Không. Ta sẽ thuyết phục bọn chúng đi đối phó với đám lùn tịt đang tiếp cận kia. Nếu là đám chân ngắn kia, thì chắc chắn là chúng sẽ mang theo Golem. Rồi chúng ta sẽ để chúng chống lại tộc rồng, và làm suy yếu cả hai bên… Hmp, những kẻ mạnh mẽ kia cũng nên có chút tác dụng rồi.”
Chúa Tể Thị Tộc rất căm tức về việc lũ rồng chiếm vị trí tốt nhất trong thành phố - Cung điện hoàng gia - làm lãnh thổ riêng. Đây là một điều mà chỉ có kẻ thân cận nhất với hắn mới hiểu được, cũng như việc hắn đã khéo léo che giấu cảm xúc thật ở trong lòng và cúi đầu trước bọn chúng.
Khác biệt sức mạnh giữa tộc rồng và tộc Quagoa là rất lớn.
Chính vì thế, loài Quagoa đã phải dùng giả vờ phục tùng cho đến khi có thể làm suy yếu sức mạnh của lũ rồng. Tuy nhiên, vùng núi này có rất ít loài có thể chiến đấu ngang sức với loài rồng. Một trong những ‘số ít’ có thể kể đến là tộc Frost Giant.
Và bây giờ cơ hội đó đã đến, Riyuro nói.
"Yozu, tuy ta không thấy không khả quan lắm, nhưng để đề phòng, hãy bắt đầu đưa quân tới khu vực bị phá hủy kia đi. Ta không muốn các ngươi bị cuốn vào cuộc chiến của lũ rồng."
Khu vực bị phá hủy hoàn toàn đó đã tồn tại trước khi tộc Quagoa thống trị nơi này. Chúng đã không cho xây dựng lại chỗ đó bởi chúng muốn biến nó thành một nơi để điều động quân đội. Có vẻ như cuối cùng nó sẽ được sử dụng.
"Vâng."
"Thế thì... liệu ngươi có thể giúp ta chuẩn bị một số cống phẩm cho cuộc gặp mặt với lũ rồng không? Chúng rất thích các loại đá quý, vì thế hãy chuẩn bị một ít cho chúng. Ta tin rằng ngươi thừa biết là bọn chúng rất tham lam và sẽ không đồng ý với mấy món tiền ban đầu. Chúng chắc chắn sẽ tăng giá. Nhớ kỹ điều đó, và phải chuẩn bị thêm một số vật phẩm giá trị thấp khác."
Sau khi gật đầu tỏ ý rằng mình đã hiểu ở trước mặt Riyuro, Yozu lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
***
Trong thế giới này, rồng là loài mạnh nhất. Chúng là giống loài có thể tồn tại được ở những vùng đất khắc nghiệt mà con người không thể đặt chân tới. Dãy núi Azellisia không phải ngoại lệ, và loài rồng chính là kẻ thống trị ở nơi đây.
Chúng được gọi là Frost Dragon.
Thông thường, loài rồng có thân hình mảnh khảnh. So với loài thằn lằn thì cơ thể chúng làm chúng ta liên tưởng đến loài mèo nhiều hơn. Mà cơ thể loài Frost Dragon lại tính tế hơn nhiều, giống như loài rắn vậy.
Vảy của chúng có màu trắng pha thêm chút màu xanh nhạt, nhưng khi chúng già đi, vảy của chúng sẽ trở nên trắng như tuyết. Chúng sở hữu khả năng thích nghi với môi trường xung quanh và miễn dịch với cái lạnh, nhưng ngược lại, lửa là điểm yếu của chúng.
Thêm vào đó, mỗi con rồng đều có một con át chủ bài. Chúng sở hữu sức mạnh vô cùng đáng sợ qua hơi thở lạnh buốt của chúng.
Chúa tể của những con Frost Dragon, Olasird'arc Haylilyal, đang cuộn tròn quanh ngai vàng của hắn, đưa mắt liếc xuống con Quagoa đang quỳ gối cầu xin được yết kiến.
"Tới rồi sao. Vậy nhà ngươi có chuyện gì?"
"Vâng, thần vô cùng vinh dự khi được diện kiến White Dragon Lord vĩ đại, Olasird'arc Haylilyal--"
"---Không cần nịnh hót, vào thẳng vấn đề đi."
Nói thì nói như thế nhưng đôi mắt của Olasird'arc vẫn híp lại.
Đối với những con rồng, danh hiệu Dragon Lord (Chúa Rồng) có một hàm nghĩa khác. Nó là danh hiệu chỉ được trao cho những con rồng đạt đến giai đoạn [Cổ lão] hoặc những con rồng mạnh mẽ nắm giữ sức mạnh đặc biệt, hoặc những con có thể sử dụng phép thuật dị chất. Những con rồng xuất chúng như vậy mới được gắn với danh hiệu Chúa tể.
Được xưng hô bằng danh hiệu vinh quang như vậy khiến tâm trạng của hắn khá vui vẻ.
"Vâng! Trước hết tôi xin ngài tiếp nhận chút lòng thành của kẻ hèn mọn này."
Lũ Quagoa chờ sẵn ở phía sau Chúa Tể Thị tộc liền lấy một cái túi lớn cũ nát.
Khi miệng túi mở ra và đúng như mong đợi, một màu vàng óng ánh toát ra từ đó.
Chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ để làm hắn thỏa mãn, nhưng đối với lũ Quagoa thì thu thập được từng này đã là giới hạn của bọn chúng, cho nên hắn đành phải chấp nhận.
"Được rồi, các ngươi muốn gì?"
"Vâng! Thực tế là có một số kẻ không mời mà đến đang nhìn chằm chằm nơi ở của chúng tôi, vì vậy nên liệu chúng tôi có thể mượn sức mạnh vĩ đại của ngài không? Thưa White Dragon Lord-sama."
"Hừm..."
Đối với Olasird'arc, Quagoa chỉ là một chủng tộc hạ đẳng. Đương nhiên, chúng là những sinh vật hầu hạ những con rồng vĩ đại và chúng tương đương như một món tài sản mà hắn sở hữu. Sẽ hơi bực mình nếu để mặc bọn chúng bị tàn sát hết. Tuy nhiên, hắn càng tức giận hơn với việc phải làm theo lời thỉnh cầu của đám thấp kém này.
Olasird'arc đưa mắt nhìn cái ngai lấp lánh của hắn- một ngọn núi nhỏ được tạo thành từ vàng và đá quý.
Tập tính chung của tất cả loài rồng là niềm đam mê vô tận đối với những kim loại hiếm, các loại bảo thạch, vật phẩm ma thuật cùng với những món của cải xa xỉ khác. Olasird'arc cũng không phải ngoại lệ.
Dĩ nhiên, hắn có thể tự mình đào móc trong những hang động để có được những kim loại hiếm và đá quý thô. Nhưng mà hắn không có thủ đoạn gia công, vả lại đó là chuyện một kẻ vĩ đại nên làm sao? Đó phải là công việc của bọn đầy tớ.
Nói thực, cũng sẽ chẳng có vấn đề gì khi hắn làm thay cho những tên nô lệ của hắn. Trong lòng hắn tuôn ra những cảm xúc khoan dung như thế.
"Vậy bọn chúng là ai?"
"Chúng tôi cũng không rõ. Chúng tôi vẫn chưa biết được danh tính thật sự của chúng. Tuy nhiên, bọn chúng chắc hẳn là Người lùn ."
"Người lùn sao...Umu."
Ánh mắt Olasird'arc thoáng nhìn về phía cánh cổng khổng lồ đằng sau hắn.
Có người nói đằng sau cánh cổng này là kho bạc cũ của thành phố Dwarven.
Dù Olasird'arc đã thử rất nhiều lần, nhưng cánh cổng vẫn không bị phá hủy hay mở ra. Phép thuật bảo hộ được yểm bởi những Nghệ nhân rune Người lùn bảo vệ kho báu của họ trước mọi nỗ lực tấn công của loài rồng.
Nỗi ám ảnh của hắn đối với những thứ đằng sau cánh cổng này vốn đã tan biến từ lâu, nó chỉ còn là chỗ mà hắn dùng để gãi móng. Tuy nhiên, khi hắn nghe lũ Quagoa nhắc tới người lùn, lòng ham muốn của hắn một lần nữa được nhen nhóm.
Nếu bọn lùn tịt đó đến được đây, có lẽ chúng sẽ tìm được cách để mở cánh cổng này.
Liệu đây có phải lúc để từ bỏ bọn Quagoa? So với bọn chúng, lũ Người lùn hữu dụng hơn nhiều.
Trong lúc Olasird'arc ngẫm nghĩ về điều đó và lạnh lùng trừng con mắt về phía tên Quagoa đang quỳ trước mặt hắn, những lời thỉnh cầu của Chúa Tể Thị Tộc cuối cùng cũng kết thúc.
"Nếu là Bạch Long Vương-sama, tôi chắc chắn rằng ngài sẽ dễ dàng đánh bại được bất cứ tên Người lùn nào. Xin ngài, hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh của ngài! Không cần phải nói, khi chúng bị đánh bại, chúng tôi sẽ lập tức dâng cho ngài gấp đôi lễ vật- không, chúng tôi sẽ dâng nhiều hơn thế!"
Những dục vọng trong lòng hắn cuối cùng cũng bị những lời này kích thích, gương mặt của Olasird'arc trở nên co giật.
"...Biết rồi. Ta sẽ xem xét vấn đề này."
"Chúng tôi không chờ được nữa! Thưa White Dragon Lord-sama, kẻ thù đã ở rất gần rồi! Hơn nữa bọn Người lùn đang muốn đoạt lại thành phố này!"
Olasird'arc dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Quagoa.
"Lời đó của ngươi, có ý gì? Ngươi muốn ám chỉ rằng lũ lùn kia có thể đuổi ta ra khỏi sào huyệt của mình?"
"Tôi không có nói như vậy! Nhưng mà, cũng không có cách nào để biết âm mưu thật sự của chúng! Tất cả thông tin mà chúng tôi có là chúng có thể nắm giữ phương pháp phá huỷ thành phố này!"
"Nếu vậy, sao chúng không làm thế ngay từ đầu ?"
"Rất có thể là chúng đang cố gắng phá hủy thành phố từ bên trong!"
"Hừm," Olasird'arc suy nghĩ. Ý nghĩ có vẻ hơi xa vời, nhưng cũng không thể loại trừ hoàn toàn nó.
Thành phố này cực kỳ cần thiết cho tham vọng xây dựng một đế chế cho loài rồng.
Sau khi chiếm được Cựu Đô của tộc Người lùn, hắn đã ra lệnh cho những bà vợ đẻ trứng ở đây, sau đó nuôi dưỡng và dạy dỗ những đứa con của hắn cho đến khi chúng trưởng thành.
Trước đây, chúng đã phải đẻ trứng ở những nơi ngẫu nhiên rồi bỏ đó, hoặc đá rồng con ra khỏi tổ khi mà chúng chỉ mới được nuôi dưỡng một hoặc hai năm sau khi sinh ra. Làm như vậy không thể nào làm tăng cường sức mạnh loài rồng.
Mình cần phải tăng số lượng giống nòi càng nhiều càng tốt, sau đó mình sẽ chinh phục lũ Frost Giant. Tiếp đó, mình sẽ thống trị toàn bộ vùng núi này, Olasird'arc ngẫm nghĩ.
Trong dãy núi này, Frost Giant và Frost Dragon là hai tộc đứng đầu chuỗi thức ăn. Bởi vậy, hai bên không ngừng đấu tranh với nhau để quyết định xem ai là bá chủ của cả vùng núi.
Frost Giant miễn nhiễm với cái lạnh, đồng nghĩa kỹ năng hơi thở băng giá – đòn mạnh nhất của loài Frost Dragon - hoàn toàn không có tác dụng với bọn khổng lồ này. Bên cạnh đó, sát thương từ những loại vũ khí to lớn của đám khổng lồ cũng không thể xem thường, cho dù là loài rồng. Nếu số lượng đối phương đông đảo, loài rồng vẫn có khả năng bị đánh bại. Thật vậy, có không ít Frost Dragon đã phải ngã xuống bởi những tên Frost Giant mà chúng vẫn coi là những con chó giữ cửa.
Frost Dragon cũng hiểu sự thật đó. Nếu Olasird'arc ở phe đối lập, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tiêu diệt đối thủ trước khi số lượng của chúng tăng lên. Hơn nữa nếu hắn từ bỏ mảnh đất này, và trước khi hắn có thể tìm được một tòa thành mới, những bộ tộc của Frost Giant nhất định sẽ hợp sức lại với nhau để tấn công hắn.
Olasird'arc ngó sang những bà vợ của mình đang nằm uể oải xung quanh căn phòng.
Có ba con rồng cái ở đó.
Mianatalon Fuviness, con rồng trẻ nhất tuổi nhất trong số ba con, có chiếc sừng bằng ngọc ở trên đầu.
Munuinia Ilyslym, con rồng đã từng chiến đấu rất nhiều lần với Olasird'arcđể tranh giành lãnh thổ.
Kilistran Denshusha, một con rồng duy nhất ở đây sử dụng được phép thuật hệ tín ngưỡng (Dù đó chỉ là bậc 1).
"Các nàng nghĩ sao?"
"...Tại sao không? Suy cho cùng, Người lùn không phải là một kẻ thù đáng sợ."
"Thần thiếp cũng đồng ý. Nói thật ra thiếp không quan tâm bọn Quagoa nói gì. Nhưng nếu lũ người lùn biết chúng ta ở đây mà còn tấn công, đó chẳng khác nào đang coi thường chúng ta. Chúng ta nên khắc sâu sự hoảng sợ vào trái tim của bọn sinh vật nhỏ bé vênh váo đó."
Hắn đưa mắt từ Munuinia - đang cào nền nhà bằng những bộ vuốt sắc nhọn - sang Kilistran.
"Vậy thì ngươi nghĩ như thế nào?"
Sau khi được chỉ định, cô ta nghiêng đầu qua.
"Thần thiếp vừa phản đối vừa tán thành. Thiếp phản đối vì chúng ta chưa rõ liệu những kẻ xâm nhập này có phải lũ Người lùn hay không. Hơn nữa, nếu chúng biết thừa biết sự tồn tại của chúng ta mà vẫn tấn công, thì hẳn là chúng có đủ sức mạnh để làm điều đó. Tuy rằng ý nghĩ phá hủy thành phố này rất vô lý và vô căn cứ, song trên thực tế công nghệ của lũ Người lùn có thể tạo ra những cỗ máy có khả năng làm điều đó. Sẽ rất ngu ngốc nếu không xem xét đến khả năng này."
Olasird'arc mỉm cười cay đắng. Tính cách cô ả này quả thật khó nắm bắt. Đó cũng là lý do vì sao hắn thích ả.
"Khá nhiều ý kiến tán thành. --- Thế thì, ta sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của ngươi, Quagoa hạ đẳng."
"Vâng! Chúng tôi muôn phần cảm tạ!"
Từ phía trên, lạnh lùng nhìn xuống con Quagoa đang tỏ vẻ biết ơn bằng cách quỳ lạy trước mặt hắn, hắn đưa ra lời tuyên bố.
"Tuy nhiên, các ngươi phải trả gấp mười lần số cống phẩm đã dâng lên trước đó."
"Mười! Gấp mười lần?!"
Olasird'arc cười nhạo với Chúa Tể Quagoa, kẻ đang ngẩng đầu lên.
"Ngươi ngay cả kẻ nào đang tấn công cũng không biết rõ. Nếu thế thì như này cũng là đương nhiên... Vậy thì, ngươi sẽ làm gì đây? Nếu không giao ra, vậy các ngươi cứ tự giải quyết chúng đi."
"Xin, xin chờ một chút! Chúng tôi đồng ý dâng lên! Xin hãy cho chúng tôi dâng lên!"
Olasird'arc bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Bọn Quagoa thực sự có thể trả được nhiều vàng đến vậy sao? Hay là bởi bọn lùn kia là một kẻ địch mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng, khiến cho chúng cố gắng cầu xin sức mạnh của hắn cho dù phải bất chấp tất cả?
Mà điều đó cũng chẳng quan trọng. Nếu chúng không thể trả đủ số, thì như Munuinia đã nói, mình sẽ khắc sâu nỗi khiếp sợ không thể phai mờ vào trái tim của lũ yếu ớt vênh váo Quagoa này.
"Thế thì, lui ra đi."
"Vâng! Nhưng… khi nào thì ngài hành động?"
"Sớm thôi. Cho đến lúc ấy, các ngươi hãy chờ đợi."
Khi Olasird'arc nhìn bọn Quagoa rời đi, Mianatalon hỏi: "Ngài sẽ đích thân đến đó sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi."
Olasird'arc là con rồng mạnh nhất ở đây. Sẽ rất ngu ngốc nếu hắn đích thân chiến đấu xử lý vấn đề của bọn nô lệ chỉ vì tiền công của chúng. Thế nên---
"Chúng ta sẽ cử đứa nào... Cử con của ai đi là tốt nhất đây?"
Tất cả những con rồng ở đây đều là con của hắn. Ngoại trừ các thê thiếp ra, tất cả chúng đều có liên hệ máu mủ với Olasird'arc.
"Vậy thì hãy cử con của thiếp đi."
"Của nàng? Là đứa nào?"
Kilistran đã sinh cho Olasird'arc bốn đứa con, bọn chúng đều đã sống hơn một trăm năm. Sức mạnh của chúng mạnh hơn loài Quagoa nhiều.
"Đứa lớn nhất."
"Hejinmal à?"
Olasird'arc làm ra một vẻ mặt đắng chát.
"Tuy thằng bé trông như vậy, nhưng với cái đầu đầy tri thức của mình, nó sẽ nhìn ra đối phương rốt cuộc là người nào. Nếu đó thực sự là bọn Người lùn, ngài không nghĩ rằng nó sẽ làm một cuộc đàm phán có lợi nhất cho chúng ta sao? Ngài cũng bắt đầu thấy mệt mỏi với lũ nô lệ Quagoa này rồi, phải không?"
"Liệu nó có làm được không đấy? Những đứa khác không làm được vậy sao?"
Olasird'arc đồng ý với những gì mà Munuinia nói.
"Ít nhất nó cũng tốt hơn thằng Toranjelit."
"...Kilistran. Điều quan trọng nhất đối với loài rồng chính là sức mạnh cơ thể. Dùng đầu óc không thể chế ngự được sức mạnh cùng tốc độ. Olasird'arc thắng được tôi cũng là vì nguyên nhân đó. Đừng quên rằng, cơ thể xuất sắc của Toranjelit nhà tôi mạnh hơn Hejinmal rất nhiều đấy!"
Toranjelit là một trong những đứa con của Olasird'arc, được Munuinia sinh ra. So về mặt sức mạnh, nó là đứa khỏe nhất trong tất cả đứa nhóc.
"Nhưng sự việc sẽ có thể trở nên xấu đi nếu cử một người không biết suy nghĩ. Nếu ngươi cử con của ngươi đi - đứa có thể giết bọn Quagoa mà không cần lý do nào cả- trời mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra đây?"
"Đủ rồi đấy."
Olasird'arc dừng cuộc tranh luận lại trước khi Munuinia chuẩn bị nói điều gì đó, và sau đó ngó sang gương mặt của Mianatalon. Cô ta dường như cảm thấy cuộc tranh luận này rất nhàm chán vô vị.
"Chúng ta hãy theo ý của Kilistran và gọi Hejinmal tới đây."
"Vô ích thôi, nó không ra đâu."
Olasird'arc cảm thấy rằng kế hoạch của hắn đã gặp trắc trở ngay từ phút ban đầu.
Munuinia cười khúc khích, hơn nữa đó là một tiếng cười nhỏ và không có chút vui vẻ nào ở trong đó. Sẽ rất phiền phức nếu bọn họ lại tiếp tục cãi nhau, Olasird'arc bèn gia tăng âm lượng.
"Hãy phá hỏng cửa hay gì gì đó và kéo nó ra đây."
"Này, không phải trước đấy ngài có bảo là không được phá hoại pháo đài của ngài sao, cho nên thiếp mới không đi phá hoại. Thế có nghĩa là giờ thiếp được phép rồi điều đó sao? Nếu thế chắc không chỉ có mỗi cánh cửa bị phá hỏng đâu."
Hắn nhớ rằng đúng là mình đã nói những lời đó. Dù loài rồng rất khéo léo, song chúng không có năng lực làm mới một cánh cửa đã bị phá hủy, và chúng cũng không biết phép thuật nào hỗ trợ cho việc đó. Vì lẽ ấy, nếu chúng đã phá hủy cái gì, chúng sẽ cứ để nguyên như vậy.
Bản thân là Dragon Lord, sẽ là một sự xấu hổ nếu sống trong một lâu đài đầy những lỗ thủng. Vì thế nên hắn đã yêu cầu các thê thiếp và con cái của hắn nghiêm túc tuân theo nguyên tắc đó.
Tuy nhiên nếu là mệnh lệnh của hắn thì các thê thiếp của hắn có thể sẽ đi làm vậy---
"Hết cách rồi, để tự ta sẽ đi gọi nó."
"Xin nhờ người vậy."
Olasird'arc nhìn Kilistran bằng một loại biểu cảm khó tả.
Là Dragon Lord, việc phải tự mình đi giải quyết việc cỏn con này khiến cho hắn cảm thấy không hề thoải mái. Để giải quyết vấn đề này, có lẽ hắn nên cho một vài con Quagoa sống ở đây để làm những việc này thay hắn?
Tuy nhiên, hắn gạt bỏ mấy ý nghĩ hiện ra trong đầu.
Hắn không thể chịu được khi thấy loại sinh vật hạ đẳng kia đi khắp nơi trong pháo đài của hắn. Một ngày nào đó, sau khi hắn đánh bại được lũ Frost Giant, hắn có thể bắt chúng làm nô lệ thay thế.
Cho đến lúc ấy, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
♦ ♦ ♦
Nếu như xem xét tới chiều cao của tộc Người lùn, thì Cung điện Hoàng gia có kích thước đáng kinh ngạc. Cũng chính vì lý do này nên loài rồng mới có thể sống ở đây, và muốn đi từ đầu này đến đầu kia cũng phải trải qua một quãng đường khá dài
Olasird'arc cứ trèo và trèo, cho đến khi hắn chạm tới được cánh cửa tầng cao nhất của pháo đài.
Sau đó hắn hướng về bên trong và gọi
"Là ta, mở cửa ra."
Hắn chờ đợi một lúc, nhưng cánh cửa bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Không có chuyện nó không có ở trong phòng. Thằng nhóc vốn thuộc dạng hikkikomori. Trong ký ức của hắn, nó chưa bao giờ ra khỏi đó. Ngay cả phần ăn cũng phải nhờ các anh chị em của nó đưa vào.
Điều đó làm hắn cảm thấy bực bội khi nó dám giả vờ không có trong phòng ngay trước mặt cha của nó hay cũng chính là một Dragon Lord.
"Ta nói lại lần nữa. Là ta. Mở cửa ra."
Các giác quan của loài rồng rất nhạy bén. Hét to như thế thì chắc chắn bất kỳ ai ở trong đó cũng đều nghe thấy được, và dù có đang ngủ đi chẳng nữa thì chúng cũng sẽ bị đánh thức.
Tuy nhiên - cánh cửa vẫn không mở ra.
Cơn giận của hắn bùng cháy và nó hóa thành hành động thực tế.
Hắn quật mạnh cánh cửa bằng chiếc đuôi của mình.
Bị tấn công bởi chiếc đuôi có kích cỡ tương đương một khúc gỗ to và được bọc đầy những miếng vảy còn cứng hơn cả sắt thép, cánh cửa lớn kêu một tiếng vang cọt kẹt khi nó bị lún vào. Những Người lùn đã dựng nên cánh cửa này chắc chắn không hề tính đến chuyện nó sẽ bị một cái đuôi rồng quật thẳng vào.
Bên trong dường như có thứ gì đang di chuyển, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ làm nguôi cơn giận của Olasird'arc.
Hắn dùng lực đập đuôi thêm một lần nữa, khiến một phần hai cánh cửa bị phá hủy. Các mảnh đá vụn bay vào trong phòng như những viên đạn lạc.
Một âm thanh "Hieeeeee" lúng túng phát ra từ bên trong.
"Ra khỏi đó, ngay lập tức!"
Đáp lại tiếng quát tháo đó, một con rồng từ từ ló ra.
Loài Frost Dragon vốn có thân hình mảnh khảnh, nhưng với con này thì không. Nói đơn giản, trông nó như một con lợn béo.
Con rồng có một cặp kính nhỏ ở trước mũi này ngó Olasird'arc từ đầu đến chân bằng ánh mắt thấp tha thấp thỏm.
Mặc dù nó là con trai của hắn, song thái độ đáng xấu hổ của nó khiến hắn thở dài.
Đứng trước một kẻ thống trị như hắn, run rẩy và sợ hãi cũng là điều khó tránh khỏi. Thế nhưng, hắn vẫn hy vọng được thấy chút nào đó sự mạnh mẽ trong đôi mắt của đứa con trai của hắn.
Và chưa kể đến cái thân hình béo ú đáng ghê tởm kia, nó trong giống một con lợn hơn là một con rồng
Nói thật thì việc cử đứa con như thế này đi ra ngoài chiến đấu với kẻ thù thay hắn nói không chừng sẽ làm tổn hại danh tiếng của hắn.
Trong khi Olasird'arc vẫn đang suy ngẫm về điều này, con trai hắn - đứa đang cảm thấy sợ sệt trước cái nhìn chằm chằm không chớp mắt của cha vào mình - đưa ra thắc mắc
"T-thưa cha, rốt, rốt cuộc có chuyện gì ạ?"
Dù nó không có nhiều tố chất của một con rồng cần có, nhưng nó vẫn là rồng. Loài rồng sẽ trở nên mạnh hơn qua từng năm tháng. Với ý nghĩ đó, có lẽ thậm chí thân hình béo phệ của nó cũng sẽ có ích.
"Ta có công việc cho con đây, Hejinmal."
"Một, một công việc?"
"Ahh. Bọn Quagoa dường như bị bọn Người lùn tấn công vào. Hãy xua đuổi chúng đi."
"Hieee."
"Hieee?"
"Không, không có gì ạ. Không có vấn đề, thưa Cha. C-chỉ là, con, con, ưm, nói thế nào đây, con, ưm, không được tự tin về sức mạnh của bản thân..."
"Thế con tự tin về cái gì? Con cảm thấy mình có thể đánh bại chúng bằng phép thuật?"
Trong quá trình trưởng thành, loài rồng sẽ từ từ nhận được khả năng sử dụng phép thuật hệ ma lực, nhưng thật ra đó chỉ là 'hơi' sử dụng. Muốn được gọi là Magic Caster thì còn cần một quãng đường dài để đi. Tuy nhiên, vẫn có những con rồng học được cách để sử dụng ma thuật thật sự.
Chẳng hạn như, trong số thê thiếp của Olasird'arc thì có Kilistran Denshushua. Ngoài ra, còn có một con là nghị viên của nước Cộng Hòa, Blue Sky Dragon Lord – Suveria=Myronsilk, sở hữu năng lực của một druid và có thể dùng phép thuật hệ tín ngưỡng. Lại có lời đồn rằng ở phía đông xa xôi, có những con rồng tu luyện được nghề Thánh Kỵ sĩ và có thể sử dụng phép thuật của các hệ thống khác.
"...Việc đó việc đó. Con phải tự học vì không có ai chỉ bảo..."
"Thế bấy lâu nay con làm quái gì bên trong đó?"
Có một tia sáng mạnh mẽ ẩn sâu trong mắt Hejinmal.
"Là học tập ạ. Con đang cố trau dồi thêm tri thức."
"...Hả? Tri thức? Không phải con đang học cách sử dụng phép thuật hệ ma lực sao?"
"Không, không phải, thưa Cha. Những tri thức mà con đang tìm kiếm không phải để tìm cách sử dụng phép thuật, mà là để tăng trình độ học vấn của con, tìm hiểu cách xây dựng thành phố này, các chủng tộc đang sống trên thế giới. Con đang học hỏi về những như vậy."
"...Ta hoàn toàn không hiểu. Học tập những điều đó có giúp cho con trở nên mạnh mẽ hơn không? Nếu nó không thể giúp con trở nên mạnh hơn thì nó chỉ là điều vô nghĩa."
Trong thế giới này, chẳng có gì quan trọng hơn sức mạnh. Khi đây là thế giới mà chỉ những kẻ mạnh mẽ mới được quyền tồn tại, ngươi cần trở nên mạnh mẽ hơn để sống sót. Ngược lại, kẻ nào bảo không muốn trở nên mạnh mẽ hơn về cơ bản đã từ bỏ cuộc sống này.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được nó. Hejinmal tuy rằng lập tức che giấu nó, nhưng hắn cũng nhìn thấy con trai đã làm một cái việc gì đó, như là một cử chỉ không nói nên lời.
"Chuyện gì nữa? Muốn nói gì cứ nói."
Con trai hắn cái gì cũng không nói. Thái độ đáng hổ thẹn đó một lần nữa khiến cho cơn thịnh nộ của Olasird'arc như muốn bùng cháy trở lại.
Ngay lúc chuẩn bị lớn tiếng mắng nó, hắn nhớ lại mục đich mà mình đến đây.
Dù hắn chẳng thèm quan tâm tới số phận của bọn Quagoa, nhưng thù lao thì vẫn phải lấy.
"Ta không quan tâm việc con cứ khóa mình trong phòng cho đến khi đánh mất sự nhanh nhẹn của bản thân. Nhưng đắm mình vào đống sách đó cũng không có tác dụng gì. Nếu con muốn có kiến thức, hãy rời khỏi nơi đây rồi chu du ở thế giới bên ngoài."
Olasird'arc dần dần mất hứng thú với Hejinmal. Nó đã từ bỏ cơ thể mình chỉ để đổi lấy những thứ quá mức vô dụng. Hắn chẳng thèm nói thêm về chuyện này nữa, hiện tại hắn đã hoàn toàn mất đi sự quan tâm của một người cha đối với đứa con của mình.
"Con, con cũng đã chuẩn bị cho điều đó. Nếu con không biết trên thế giới bên ngoài có gì, con có thể sẽ chết trước khi được tận mắt nhìn thấy thế giới."
"Thế thì tại sao con không chết luôn đi? - Con thật ngu ngốc. Sao không tìm kiếm sức mạnh ngay từ đầu? Nếu như có được sức mạnh, liệu con có còn lo sợ khi rời khỏi nơi này không? Như ta đây này."
"Thưa Cha. Nhưng biết về nơi nào có những sinh vật mạnh mẽ cũng rất quan trọng. Chẳng phải điều đó cũng đúng với cha sao? Chẳng phải bọn Frost Giant cũng rất mạnh sao? Nếu cha chống lại chúng mà cái gì cũng không biết gì thì---"
"---Ta không sợ lũ Frost Giant đó!!"
"C-con xin lỗi."
Olasird'arc trừng mắt với Hejinmal, đứa còn đang kề đầu sát mặt đất, rồi hắn mệt mỏi buông đôi vai của mình.
"Thế đủ rồi. Ta lệnh cho con phải hoàn thành công việc đã chỉ định. Một tháng sau ta sẽ đuổi con ra ngoài. Lúc đó con có thể sống như những gì con muốn."