[Dịch]Ông Xã Quái Dị

Chương 8 : Có phải là anh không?




Lúc Lam Tiểu Doanh ngước mắt lên lần nữa, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông lúc nãy, anh ta đứng trên lầu hai, mà đứng cách đó không xa, người vẫn cứ đi theo anh ta chính là Vu Mỹ Kim. Người mẹ già này lại muốn giở trò quỷ gì đây? Mất mặt còn chưa đủ nữa sao? Nếu không phải cô gặn hỏi Tiểu Thiên, cô cũng không biết mình bị lừa, hai người này dám gán ghép cô với cậu cả nhà họ Trình.

Vừa định âm thầm cất bước rời khỏi, Trình Mộc An lại xuất hiện trên sân khấu, tỏ vẻ thân thiết khoát tay lên vai của cô. “Bây giờ tôi xin tuyên bố, người đoạt giải quán quân của cuộc thi cosplay chính là họ.”

Cô định lấy tay anh ta ra, nhưng vừa nghe thấy đoạt giải quán quân, Lam Tiểu Doanh bèn nhẫn nhịn.

Lúc cô nhìn qua lại, thì đã thấy Vu Mỹ Kim bay đến trước mặt người đàn ông kia, khoảng cách có hơi xa nên không thể nhìn rõ mặt mũi anh ta như thế nào, những thứ khác không nói đến, cô chỉ lo lắng người mẹ già này thích lo chuyện bao đồng chuốc phiền phức vào người, nhưng cô không thể đi khỏi đây được, đành phải chờ thôi.

Ở đại sảnh của lần hai, Trình Mộc Trì nhìn người ở đang đứng chặn ở trước mặt mình với vẻ chán ghét, màn biểu diễn lúc nãy trên sân khấu, đương nhiên anh cũng nhìn thấy hết rồi.

“Cậu cả Trình à, tôi là mẹ của Tiểu Doanh, tôi muốn nói lời xin lỗi với cậu, chuyện lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi, không liên quan gì đến con gái tôi hết, con bé vô tội, cậu ngàn vạn lần đừng trách lầm con bé nha.” Vu Mỹ Kim thân thiện nói lời xin lỗi, bà cũng không muốn con rể rùa vàng này chạy mấy.

Ha, dám coi anh thành cậu cả Trình nha, thật buồn cười. Trình Mộc Trì nhịn xuống, phớt lờ loại người lòng tham không đáy này, ra dấu cho người đàn ông mặc áo đen đứng bên cạnh. “Hắc Vân, chỗ này giao cho anh.”

“Vâng, cậu Trình.” Hắc Vân là trợ lý riêng của Trình Mộc Trì, ôm hết những việc lớn nhỏ, bao gồm cả việc xử lý tất cả những gì anh chán ghét.

“Này, cậu, cậu muốn làm gì hả? Người tôi tìm cũng đâu phải cậu, buông ra, cậu cả Trình, cậu nghe tôi giải thích đi.” Vu Mỹ Kim đẩy tay Hắn Vân ra, vội vã hô lên.

Trình Mộc Trì giả điếc như không nghe thấy, bước ngay vào trong thang máy.

“Tôi nói anh, chuyện này là thế nào hả? Chó ngoan không cản đường [1], hừ, sau này nếu con gái tôi gả cho cậu cả Trình, tôi sẽ lập tức sa thải người làm giống như cậu.” Vu Mỹ Kim không vui đẩy anh ra, tức anh ách xoay người đi, người gì mà chẳng có tình người gì hết, không bằng quay về xem cuộc thi tới đây rồi.

Gương mặt của Hắc Vân không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh như cũ, cho đến khi ánh mắt dừng lại trên người Lam Tiểu Doanh, dường như có thể nhận ra, cậu Trình cũng có ý gì đó với cô gái này. Nhưng, anh chỉ là cấp dưới, không có quyền hỏi đến.

Ở bên kia, cuộc thi cosplay đang đọc diễn văn bế mạc, người đoạt giải quán quân là chị em Tiểu Doanh, một là được nhiều phiếu bầu nhất, hai là được giám khảo cho điểm cao nhất, có thể nói là tất cả đều đồng lòng.

Trình Mộc An nhìn thấy cô định kéo em trai rời khỏi, vội vàng chạy đến trước mặt hai người. “Hai người đợi chút, cầm được tiền rồi muốn chuồn sao?”

“Nếu không thì sao? Không lẽ siêu sao Trình đây muốn mời chúng tôi dự tiệc sao?” Lam Tiểu Doanh không khách sáo trả lời lại.

“Đúng đó, người đẹp thật thông minh, sao nào? Có muốn vào cùng không, tôi mời.”

“Cám ơn nhé, vô công bất thụ lộc [2].” Cô từ chối, thái độ của cô dành cho cậu chủ đa tình này đó là tránh càng xa càng tốt.

Gương mặt đen thui của Vu Mỹ Kim vừa nhìn thấy bọn họ trong nháy mắt liền nở hoa, người này không phải cậu út nhà họ Trình sao?

“Ây da, thì ra là cậu út nhà họ Trình nha.”

Trình Mộc An liếc sơ qua một cái, bà thím này nhìn là biết là loại mê trai rồi, vì vậy anh chưa chào hỏi gì thì đã chuồn thẳng.

“Ủa? Người này sao giống anh hai của mình thế, chả có chút tình người gì hết.” Vu Mỹ Kim oán hận, cục tức trong lòng vẫn chưa tiêu hết.

“Mẹ, mẹ còn nói như vậy được à? Lúc nãy rốt cuộc mẹ nói gì với người đàn ông kia hả? Đừng làm con mất mặt nữa, con đã nói con không thích loại đàn ông giống như công tử bột kia mà.”

“Mẹ biết ngay mà, trong lòng con vẫn nhớ thương cái thằng họ Bạch kia, thằng đó rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ? Mẹ mà gặp thằng đó mẹ nhất định sẽ đập nó tan tành. Con xem đi, cậu cả Trình nhà người ta đẹp trai nho nhã như vậy, có chỗ nào thua kém thằng Trần Thế Mỹ [3] kia.” Nói xong, bà bật điện thoại, đem tấm hình mình chụp lén ra.

Lam Tiểu Doanh vừa nhìn thấy, hai mắt trợn trắng lên, vài giây sau vội hỏi mẹ: “Mẹ, anh ta đâu? Mẹ nói đi, anh ta ở đâu hả?”

Vu Mỹ Kim hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ tay ra hướng cửa lớn. “Anh ta đi rồi.”

Vừa dứt lời, Lam Tiểu Thiên chạy như bay mất hút trước mặt bọn họ, có một tiếng vọng ở trong lòng vang lên: Người đàn ông kia có phải là Bạc Dã Kiều không? Có phải là anh không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.