Trên sân khấu, ánh đèn đột nhiên có hơi tối lại, khi chính thức bắt đầu mới biết, thì ra hai chị em họ biểu diễn kịch câm. Tất nhiên, mọi người ở dưới khán đài đều tỏ vẻ kinh ngạc, theo dõi lâu như vậy, cũng chưa có một đội nào có dũng cảm tham gia cuộc thi như vậy.
Thể loại kịch câm, chính là diễn viên không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng hành động diễn tả, nhưng có thể phát ra tiếng khóc, tiếng cười, trong một số tình tiết còn có thể lồng tiếng để làm. Kịch câm chủ yếu diễn tả nghiêm túc về một đề tài hay một tình cảnh đơn giản nhưng đầy ấp ý nghĩa. Biểu diễn kịch câm nhấn mạnh tính ăn ý, động tác, biểu cảm có hơi cường điệu, tình tiết trong vở kịch không phức tạp, để lại một không gian tưởng tượng cho khán giả.
Mọi người chăm chú theo dõi, bàn tay của Lam Tiểu Thiên hơi nắm lại, biểu cảm châm biếm và liều lĩnh.
Lam Tiểu Doanh giương cung, trong mắt đầy ấp tức giận và nỗi đau không muốn người khác biết được.
Tiếp theo đó, hình như cây cung vụt khỏi tay, bắn trúng Lam Tiểu Thiên, với vẻ mặt ngạc nhiên.
Trong lúc mơ màng, nước mắt từ khóe mắt của Lam Tiểu Doanh chảy xuống, sau đó cô ngồi xổm xuống đất.
Cả cảnh đó diễn ra chưa đến một phút, nhưng không biết tại sao lúc cô ấy bắn tên, dường như mọi người có thể nhìn thấy cây tên thực sự bắn trúng vào người của cậu bé kia. Cảnh đó vô cùng ấn tượng và sinh động, làm cho mọi người đều trợn mắt hả mồm.
Bên trong đám người, Kinh Phong vốn đang đến tìm người, thì nhìn thoáng qua tay áo của cô gái kia lúc bắn tên phất lên trong chốc lát , anh nhìn thấy chiếc vòng ngọc màu trắng, giống như viên hồng ngọc mà Trình tổng đang tìm. Nếu đã xác định được mục tiêu, người làm việc cẩn thận như anh tất nhiên sẽ án binh bất động, tìm hiểu kỹ rồi mới quyết định.
Ở chỗ giám khảo, Trình Mộc An mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cũng không cách nào phủ nhận hai người họ biểu diễn quá xuất sắc, nhìn thấy ánh mắt của anh cả nhìn cô gái kia không chớp mắt, liền trêu chọc: “Anh hai, xem ra giải quán quân đã có chủ rồi.”
Trình Mộc Hàng thu lại tầm mắt, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự sửng sốt, phụ nữ trước giờ nhìn thấy anh đều tỏ ra dịu dàng, chỉ mình cô là đặc biệt nhất, lần đầu tiên nhìn thấy anh đã cho anh một cái tát.
Trình Mộc An tất nhiên nhìn ra được suy nghĩ cực nhỏ đó của anh hai. “Ồ, đúng rồi anh hai, hôm nay anh ba cũng đến trung tâm mua sắm đó, sao nào? Anh không biết sao? Xem ra anh vẫn chưa gặp anh ấy.”
Nhắc đến người này, vẻ mất hồn của Trình Mộc Hàng vụt mất. “Cậu ấy đến rồi sao? Để anh đi xem thử, nơi này giao cho cậu.”
”Ok, không vấn đề gì, anh yên tâm đi, cô gái đó em sẽ giữ lại giúp anh hai.” Trình Mộc An nở nụ cười cực kỳ lẳng lở, lời lẽ vô cùng hài hước.
”Kawaii (dễ thương quá đi), mình rất muốn sờ lỗ tai của Inuyasha đó.”
”Mình cũng muốn lắm!”
Lam Tiểu Doanh và Lam Tiểu Thiên vui mừng mỉm cười, sau đó cô kéo thằng bé đứng trước sân khấu. “Mọi người đừng ngại ngùng nha, ai muốn sờ thì đến đây sờ đi.”
Nghe như vậy, Lam Tiểu Thiên khinh thường cô, ánh mắc liếc nhìn những cô gái đang nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi, cậu bé đáng thương trốn ở phía sau cô, con gái đúng là hổ dữ mà.
”Nhưng mà, hí hí, mong mọi người ủng hộ một chút, có tiền thì bỏ tiền có sức thì bò sức.” Không biết Lam Tiểu Doanh lấy đâu ra một cái bịch ni lông, đưa cho em mình.
Lam Tiểu Thiên đổ mồ hôi, chị à, chị làm như vậy là muốn bán em sao sao sao. Nhưng, nhìn thấy tiền, liền cố gắng chịu đựng. “Các chị gái xin đẹp, làm ơn, ủng hộ em chút đi.”
Người trong ban giám khảo gần như hóa đá, chuyện gì đây? Cuộc thi còn chưa kết thúc sao? Sao lại trở nên như vậy?
Mặc dù hơi lố lăng, nhưng đây mới chính là cách làm của những kẻ keo kiệt, bất cứ lúc nào cũng không bỏ qua cơ hội kiếm tiền, đây chính là nguyên tắc của nhà họ Lam.
Trình Mộc An không nhịn được cười, tay chốc cằm, vô cùng hứng thú nhìn người ở trên sân khấu, thật thú vị nha.
”Cậu út, chuyện, chuyện này phải làm sao đây?”
”Xem cảnh sôi nổi đi, đợi lát nửa mới công bố kết quả, cảnh tượng vui vẻ như vậy, lần đâu tiên tôi nhìn thấy nha.”
Mọi người hóa đá lần nữa, được rồi, bọn họ thừa nhận mình out, không thể theo kịp những người trẻ tuổi rồi.