Ở đại sảnh trung tâm mua sắm, cuộc thi cosplay được tổ chức sôi nổi, tạo hình cosplay với đủ mọi loại quần áo kỳ lạ, nhiều màu sắc khác nhau làm cho người xem hoa cả mắt.
Ổ chỗ giám khảo, Trình Mộc Hàng cau mày lại, nhìn không ít người nhân vật cosplay, sao không nhìn thấy cô gái mặc quần áo phù thủy nhỉ? Không lẽ mình đoán nhầm rồi sao? Cô ấy không đến tham gia cuộc thi này sao?
Lúc này, có khói bay ra từ sân khấu, ánh ngọn tập trung lên chàng trai mặc quần áo học sinh màu trắng, bên trong vẻ đẹp trai có chứa nỗi u buồn, trong con ngươi màu đỏ có sự ấm áp, lại có sự lạnh lẽo đầy kiêu ngọa, toát ra phẩm chất cao quý của quý tộc, bên trong vẻ xinh đẹp lại có một chút cô đơn lạnh lẽo.
Khi anh ta xuất hiện trên sân khấu, liền vang lên một tiếng thét chói tai và tiếng ồ lên, hơn nữa đó là tạo hình cosplay kỵ sĩ khát máu Jiulanshu, người đóng vai đó lại chính là Trình Mộc An cậu út của nhà họ Trình, nổi tiếng trong làng giải trí, không những có gương mặt đẹp trai ưu tú, mà còn có một đôi mắt đào hoa làm điêu đứng không biết bao nhiêu tâm hồn của các cô gái.
Trình Mộc Hàng xoa trán, cái thằng quỷ này lại đến phá đám rồi, cậu ta không thể nhún nhường chút sao? Biết rõ cha không thích cậu ta làm diễn viên, còn cố ý làm trái lại. Nhưng không thể phủ nhận, vẻ ngoài của thằng em trai này quả thật rất xuất chúng, điều quan trọng nhất là, trong sự nghiệp thiếu đi một đối thủ cạnh tranh thôi.
“Mộc An, Mộc An, em yêu anh!” Tiếng hò hét liên tục bên dưới đám người, gần như muốn nhảy lên sân khấu.
Mái tóc ngắn bao bọc gương mặt đẹp trai của Trình Mộc An, anh khó xử nói: “Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi đến làm giám khảo, mặc dù gương mặt điển trai và phong độ như tôi chắc chắn có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng tôi vẫn muốn dành cơ hội này cho người cần đến nó.”
Nói xong, đôi mắt đào hoa của Trình Mộc An nháy một cái, chớp mắt tàn sát một diện rộng, dưới sân khấu lại vang lên tiếng hò hét hăng hái.
Trình Mộc Hàng hết biết nói gì, tiếp theo đó cho người thông báo nhóm thí sinh tiếp theo.
Trình Mộc An vẫn chưa đi xuống sân khấu, thì Lam Tiểu Doanh đã dắt em trai đi lên, hai người chạm mặt nhau, anh ta ném một nụ hôn gió. “Người đẹp, cố lên nha!”
Lam Tiểu Doanh không thèm ngó đến, nhưng lúc đi ngang qua người anh ta nói một câu: “Tiểu Thiên, sau này em lớn lên nên khiêm tốn một chút nha, đẹp trai mà đầu rỗng toét được gọi là bình hoa đó.”
Lam Tiểu Thiên che miệng cười: “Chị à, chị yên tâm, em mới không ngu tới vậy.”
Coi thường đến trắng trợn, cô gái này dám nói nghiêng nói xéo mà mắng người, giận, giận tới không thể kìm nén được, nhưng Trình Mộc An vẫn giữ nguyên phong độ đi xuống sân khấu, không thèm so đo với nhưng cô gái dốt nát và trẻ con là nguyên tác của anh, dù sao đẹp trai vẫn là ưu thế.
Ở trên sân khấu, tạo hình của cặp chị em nhìn là biết ngay, đúng là Inuyasha và cô gái trong sáng, hơn nữa còn có ánh đèn hỗ trợ, càng làm cho hai người họ nhìn rất lóa mắt và hấp dẫn.
Mắt của Trình Mộc Hàng sáng lên, cô ấy xuất hiện rồi, đoán không sai mà, nhìn đồ là biết ngay cô ấy đến dự thi.
Ở trên hành lang lầu hai, ánh mắt của Trình Mộc Trì cũng dừng lại trên người Lam Tiểu Doanh, ánh mắt phức tạp dường như có pha chút sắc bén, trong mắt lộ ra chút ghét bỏ, nhưng lại có chút rung động nói không nên lời.
Dường như cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng nào đó, Lam Tiểu Doanh nâng tầm mắt lên theo bản năng, xung quanh đều là người xem, vẫn chưa tìm được người nào đáng để cô phải để ý đến.
Lam Tiểu Thiên bước lên trước một bước, mở to đôi mắt trong sáng ngây thơ, nở nụ cười đáng yêu: “Em là Lam Tiểu Thiên, xin mọi người nhớ bình chọn cho chúng em một phiếu nha, cám ơn mọi người.”
“Qua, bé con đáng yêu quá đi, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy Inuyasha đáng yêu đến vậy nha.”
“Đúng đó đúng đó, nhưng mà, người bên cạnh cậu bé đóng vai Kikyou, theo mình thấy đây là phiên bản Kagome của Kikyou nha, ha ha.”
Ở bên dưới, bắt đầu vang lên tiếng xôn xao.
Lam Tiểu Doanh không thèm để ý bĩu môi, tiện thể nháy mắt với em trai, ra dấu màn biểu diễn bắt đầu.
Lam Tiểu Thiên cười hi hi, nghiêm túc nói: “Dẫn ngựa đến đây, Kagome.”