Nhìn thấy Trình Mộc An kéo Lam Tiểu Doanh đi vào, ánh mắt của Vi Vi vô tình liếc nhìn Vương Tương, ánh mắt thay đổi trong phút chốc, rồi cắn môi, anh dám bắt cô đứng ở ngoài này đợi, vậy cô đành ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Nhận ra được vẻ mất mát của cô gái, trong ánh mắt của Vương Tương có một nỗi buồn gợn sóng, còn chưa kịp làm gì, Trình Mộc An đã kéo Lam Tiểu Doanh đến bên bàn ăn, ngăn cản tầm mắt của Vương Tương.
Lam Tiểu Doanh ghét bỏ đẩy tay anh ra, nói: “Anh sốt sắng làm chi hả?”
Trình Mộc An tỏ vẻ bị tổn thương, ôm ngực tố cáo, nói: “Thái độ của em đã làm tan nát trái tím yếu ớt của anh rồi, nghe nói em tự mình xuống bếp, anh làm vậy không phải đang cổ vũ cho em sao?”
Liếc tên kia một cái, Lam Tiểu Doanh ung dung lấy thức ăn ở trong hộp ra, tiếp đó bày trước mặt Vương Tương, rồi tiện tay mở nắp ra.
Lông mày của Vương Tương khẽ nhếch lên, bên trong chỉ là cơm chiên trứng với cà chua bình thường, về hình thức thì trông cũng không tệ, do đó cô ta cầm đũa lên, ăn thử một miếng.
Lam Tiểu doanh lại bày một cái ở trước mặt Trình Mộc Trì, từ từ mở nắp ra.
Lúc Trình Mộc Trì nhìn thấy món ăn ở trong hộp, vẻ mặt nghiêm lại, con ngươi màu ngọc bích sáng lên nhìn người con gái kia, ánh mắt hơi trùng xuống.
“Cơm trắng với cà chua, anh nói này Lam Tiểu Doanh, em làm cho anh ba anh ăn có quá đơn điệu không vậy? Hơn nữa…” Trình Mộc An làm quá lên ôm bụng cười, cười đến chảy cả nước mắt, nói: “Anh nhìn không ra em đang vẽ hình gì nữa, ha ha, té ra thành tích mỹ thuật của em cũng không tệ.”
Bên trong hộp, đắp đầy những hạt cơm trắng, trên đống cơm trắng trang trí thêm cà chua màu đỏ, nhìn giống như một bức chân dung, nhưng không nhìn ra được hình gì, hơi ảo ảnh. Khó trách Trình Mộc An xem xong lại cười thành ra như vậy, dù sao người có tiền cũng quen cách xa hoa lộng lẫy rồi, làm gì có chuyện xấu hổ như vậy.
Lam Tiểu Doanh khinh bỉ cậu tư nhà họ Trình, rồi lạnh lùng hừ một cái, nói: “Cậu chủ nhà người ta đã quen ăn sơm hào hải vị rồi, đương nhiên không coi món của tôi làm ra gì rồi. Cái gọi là thức ăn, chỉ cần làm cho người ăn cảm thấy hạnh phúc là đủ rồi, làm màu mè quá cho ai coi? Nói đi, anh đã làm gì Vi Vi nhà tôi hả?”
Vương Tương bỏ đũa xuống, lau miệng một cách nhã nhặn, nói: “Cô Lam nói không sai, chính bản thân tôi đã mở nhà hàng này bằng niềm tin đó.”
Mặc dù là như vậy, nhưng lý tưởng theo thời gian cũng dần bị thay đổi bởi cuộc sống, làm ăn càng lớn, con người càng trở nên tham lam, thậm chí đã quên đi mục đích ban đầu của mình, lời nói của Lam Tiểu Doanh, giống như đã gợi lên một số hồi ức nào đó của Vương Tương, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta đột nhiên đứng dậy, nói: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Lam Tiểu Doanh hiếm khi nhìn thấy Vương Tương thất thường như vậy, nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy, có chút lo lắng, cô nói với Trình Mộc Trì: “Cậu Trình, sao cậu không nếm thử hả?”
Trình Mộc Trì lạnh lùng trừng cô một cái, cô gái này chắc chắn đang cố ý đây mà, cô quả thực cho rằng anh còn là Bạch Dã Kiều sao?
“Một món ăn xấu xí như vậy, tôi nuốt không trôi.” Tâm trạng muốn xem cô diễn trò lúc nãy biến mất trong chớp mắt, anh quả thực đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của Lam Tiểu Doanh với bản thân rồi.
“Đau lòng thật đó, thôi kệ, anh muốn ăn thì ăn, không ăn thì đem đổ đi, tôi đi xem Vi Vi đây.” Nói xong, bỏ đi một mạch.
Lạt mềm buộc chặt ơi lạt mềm buộc chặt, cô gái này lại đang chơi trò này đây mà, cậu Trình không vui hừ một tiếng, đôi mắt rủ xuống nhìn cái hộp đó, ánh mắt rét lạnh.
Một giây sau, tay của Trình Mộc An mở nhanh hộp ra, đôi đũa kia cũng thuận theo động tác tay của anh gắp món ăn.
“Khụ khụ, khó ăn chết đi được, mặn muốn chết, anh ba à, cũng may anh đã đoán được trước.” Trình Mộc An tôn sùng anh mình giống như nhìn thấy một vì sao cứu tinh vậy.
Trình Mộc Trì trừng mắt nhìn lổ hổng trong hộp cơm, không vui nhìn Trình Mộc An bằng nửa con mắt, nói: “Em tự rước lấy phiền phức, thế thì tự giải quyết đi.”
Trình Mộc An biết rõ anh ba đang nói về điều gì, thế nên anh ngoan ngoãn trốn đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cậu Trình thôi, anh vẫn nhìn chằm chằm cái hộp kia, cuối cùng đóng nắp hộp lại, nhìn xung quanh không có người, lén lút gói gém mang về.