Dịch: Thanh Dạ
Phòng bếp của Vọng Tương viên không phải lớn theo kiểu bình thường, đi xuyên qua cửa tròn hình mặt trăng kinh điển, hoa văn trên cửa được thiết kết theo kiểu Trung Quốc, nhưng không rườm rà, trên cửa sổ treo một màn trúc đơn giản, tủ chén đều sử dụng đồ gỗ, tổng thể mang lại một cảm giác vô cùng đặc sắc, làm toả sáng phong cách nhà hàng kiểu Trung Quốc.
Sau khi phục vụ dẫn Lam Tiểu Doanh vào nhà bếp, chỉ nói vắn tắt một câu, nguyên liệu ở đây đều có thể dùng.
Nhưng, Lam Tiểu Doanh buồn rầu, Vương Tương dù sao cũng là bà chủ nhà hàng, tay nghề hạng nhất rồi, cô đang ghen tuông vớ vẩn gì đây hả trời? Dám liều mạng nhận lời người ta.
Nhìn các loại nguyên liệu khác nhau ở trên kệ bếp, cô nhíu chặt lông mày lại, rốt cuộc nên nấu món gì đây?
Do dự một hồi, cô mở nồi cơm điện ra xem, bên trong còn không ít cơm, hơn nữa còn thơm ngào ngạt. Nhìn lại những nguyên liệu muôn màu muôn vẻ ở trên kệ bếp, Lam Tiểu Doanh lựa chọn vài món trong đó, sau đó bắt tay vào làm.
Trong một căn phòng có cửa sổ sát bên, cửa tròn hình mặt trăng cũng được trang trí hoạ tiết như vậy, xung quanh còn bày biện những chậu hoa đào, mà ở trên bàn ăn được đặt ở giữa, Vương Tương nhã nhặn châm rượu thay Trình Mộc Trì, trên gương mặt nở nụ cười dịu dàng.
Lúc này, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lật đật xông vào, tránh né sự chú ý của những người ở đây, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế lớn thở hì hụt.
Con mắt của Trình Một Trì khẽ nhếch lên, nhìn thấy người đàn ông kia uống ừng ực trà ở trong ly, anh nói bâng quơ: “Trốn đám chó săn trốn tới Vọng Tương viên à? Cũng hay nhỉ, tiện thể làm cho chỗ này nổi tiếng thêm.”
Người đàn ông kia lau miệng thật nhã nhặn, sau đó cởi mũ lưỡi trai xuống, nói: “Anh ba à, anh còn cười em nữa hả, ây, người sợ nổi tiếng heo sợ mập mà. Mặc dù em không nhẫn tâm từ chối những cô nàng xinh đẹp, nhưng em cũng cần không gian riêng tư mà, không phải sao?”
Trình Mộc An không vừa lòng tố cáo, làm ngôi sao mặc dù tốt thật, nhưng cũng tồi tệ không kém.
Trình Mộc Trì chỉ liếc một cái, không nói gì.
Còn về Vương Tương, không chịu được nhếch môi mỉm cười, nói: “Cậu An phải chú ý hình tượng nha, chỗ này của chúng tôi nhận được không ít sự yên ổn của cậu đâu.”
“Ây da, chị Tương à, chị cũng hùa theo anh ba ăn hiếp em nữa.” Trình Mộc An cau mày, trên gương mặt điển trai hiện đẩy vẻ uất ức, nhìn có vẻ rất đáng thương, chẳng khác gì một cô gái trẻ cả. Chiêu này lần nào cũng xài, cậu tư nhà họ Trình quả quyết cho rằng già trẻ đều dùng được.
Đang nói đến đây, điện thoại đổ chuông, anh nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, vẻ mặt buồn chán, bấm nút ngắt luôn cuộc gọi.
“Có nhiều món ăn phong phú quá đi, đúng lúc em đang đói.” Trình Mộc An nói xong, bắt tay nếm thử, nói: “Chị Tương à, tay nghề của chị đúng là chẳng còn gì phải nói.”
“Ha, tạm được thôi, tôi rất mong chờ tay nghề của cô Lam đó.” Vương Tương thản nhiên nở nụ cười.
“Lam Tiểu Doanh sao? Ha, cô ấy cũng ở đây à? Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?” Nghe thấy vậy, cậu tư nhà họ Trình đột nhiên sôi nổi hẳn lên.
Hai người nhìn nhau cười, không ai trả lời câu hỏi của anh cả, càng làm tăng thêm tính tò mò của cậu tư nhà họ Trình.
Ngay lúc này, có một bóng dáng chần chừ đứng ngoài cửa tròn hình mặt trăng, thong thả từ tốn, mang theo chút nơm nớp lo sợ, ngón tay bám chặt hoạ tiết trên cửa, ánh mắt dừng lại trên người Trình Mộc An.
“Vi Vi? Sao cậu lại ở đây?” Ở phía sau, tiếng của Lam Tiểu Doanh có hơi lớn, gây ảnh hưởng đến những người ở trong phòng.
Còn Vi Vi, cả người càng run rẩy hơn, có thể nhìn ra cô bị làm cho giật mình, lắp bắp nói: “Tiểu Doanh, mình, mình chỉ là….”
Ở trong phòng, bên trong ánh mắt của Vương Tương loé lên một vẻ khác thường, cô ta định bước về phía trước, thì Trình Mộc An lại chạy nhanh đến trước mặt Vi Vi.
“Không phải tôi nói tôi rất bận sao? Mỗi ngày đóng một đống quảng cáo, cô không có chuyện thì đừng tìm tôi, làm như vậy tôi sẽ rất bối rối, trước hết cô qua bên kia đợi đi.” Trình Mộc An mặc kệ cảm giác chán ghét, giọng nói vẫn được xem là khách sáo, nói xong quay về phía Lam Tiểu Doanh, nở nụ cười hi hi với cô, nói: “Nghe nói cô xuống bếp à, làm được món gì rồi? Đem lên đây cho tôi thử xem.”
Lam Tiểu Doanh sững sờ, vẫn chưa kịp hỏi chuyện lúc này là sao vậy, thì cậu tư nhà họ Trình đã dắt cô vào trong phòng rồi.