[Dịch]Ông Xã Quái Dị

Chương 48 : Kém tôi một chút




Dịch: Thanh Dạ

Lại thêm một ngày mặt trời toả sáng, từ sau khi xảy ra chuyện đó, mối quan hệ giữa Lam Tiểu Doanh và Trình Mộc Trì dường như lại quay trở về vạch xuất phát, bình yên đến kỳ lạ. Cuộc sống sinh hoạt diễn ra bình thường, mỗi ngày cô đều theo anh đến tập đoàn nhà họ Trình làm việc, cho dù chỉ làm một bình hoa đi nữa, Lam Tiểu Doanh vẫn vui vẻ như thường. Hơn nữa, cô nhận ra trên người Trình Mộc Trì có một loại phẩm chất đặc biệt mà Bạch Dã Kiều không có.

Bạch Dã Kiều của ngày trước chỉ sống trong thế giới của mình, anh chẳng quan tâm gì đến thế giới bên ngoài, có chút không giống người bình thường, anh thích một cuộc sống giản dị, cho dù cuộc sống đó bình thản đến kỳ lạ. Còn cậu Trình cũa hiện tại, trong công việc hay quan hệ qua lại giữa người với người, cho dù cái tính thích làm theo ý mình vẫn không đổi, nhưng có thể ứng xử một cách điêu luyện rồi, cả người toát ra một sức hấp dẫn và vẻ chính chắn của một người đàn ông trưởng thành. Chính vì điểm này, anh càng làm cho Lam Tiểu Doanh say mê hơn lúc trước.

Kết thúc cuộc họp, Trình Mộc Trì quay đầu nhìn cô đang trong trạng thái mê trai, đôi mày hơi cau lại, không cần nghĩ cũng biết, cô gái này trong lúc bọn họ mở cuộc họp, còn có thời gian rãnh rỗi có những suy nghĩ bậy bạ về anh đây mà.

Ánh mắt khinh thường của cô thư ký tựa như mũi dao nhọn vậy, phụ nữ vốn nhạy cảm mà, cô ta có thể nhận ra Trình Mộc Trì đối với Lam Tiểu Doanh có một loại tình cảm đặc biệt, nhưng cô ta không thể nào hiểu rõ, một cô gái bình thường như thế này ra ngoài đường quơ tay có thể vớ được một mớ, dựa vào cái gì mà cô ta được làm thư ký bên người cậu Trình chứ?

Nhận được đủ loại ngưỡng mộ ghen tức của đồng nghiệp cùng giới, Lam Tiểu Doanh thản nhiên xếp hợp đồng và một số tài liệu chung với nhau, nở nụ cười, nói: “Cậu Trình à, cậu muốn ăn trưa ở nơi nào vậy?”

Đi lướt qua cô gái, Trình Mộc Trì không trả lời, cô thư ký bèn nở nụ cười mỉa mai.

Lam Tiểu Doanh đuổi theo ở phía sau, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn chăm chăm người phụ nữ đang vui sướng khi người khác gặp hoạ kia, người phụ nữ này ăn không được nho thì nói nho chua đây mà.

Giống như mấy ngày trước, Trình Mộc Trì không ở lại nhà ăn của công ty ăn trưa, mà đi đến Vọng Tương viên, Lam Tiểu Doanh cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao theo Trình Mộc Trì ăn đồ ngon uống rượu cay tốt biết bao nhiêu. Nhưng, cô nhận ra, bà chủ Vương Tương của Vọng Tương viên xum xoe quá mức rồi, dám có ý định nhúng chàm người đàn ông của cô, hừ, không có cửa đâu.

Nhìn gương mặt đề phòng của Lam Tiểu Doanh, Vương Tương đứng đối diện có chút buồn cười, đôi môi đỏ thẩm nhếch nhẹ, trên người cô ta chỉ mặc một bộ sườn xám màu đỏ, nhấn ở phần thắt lưng càng tăng thêm vẻ tinh tế cho cái eo thon thả của cô ta, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra đây là một người phụ nữ từng kết hôn và sinh con.

“Cậu Trình à, những món ngày hôm nay đều do tôi thức cả đêm nghiên cứu ra đó, món thanh đạm có thêm vào mùi hương của hoa nữa, món này rất thích hợp với thời tiết hiện nay, cậu Hàng nếm thử xem.”

Nhìn những món ăn đầy màu sắc tươi ngon ở trên bàn, Lam Tiểu Doanh giành ăn thử trước, tiện đà lẩm bẩm tự nói: “Mùi vị không tệ, nhưng so với những món tôi nấu, còn kém một chút đó.”

Trình Mộc hàng nhếch đôi lông mày, cô vẫn còn giữa thái độ thù địch với Vương Tương, nên nói cô gái này ấu trĩ hay thế nào nhỉ? Anh vừa nghĩ đến việc cô chủ động gây hấn với Vương Tương, thì trong cảm cảm thấy thật buồn cười, thậm chí còn có ý nghĩ xấu xa muốn xem cô đánh bại kẻ địch như thế nào.

“Ồ? Xem ra cô Lam đây cũng là người trong nghề rồi, không biết tôi và cậu Hàng có vinh hạnh được nếm thử tài nghệ của cô không?” Trong ánh mắt của Vương Tương tràn ngập nét cười, một người phụ nữ chính chắn khi tỏ thái độ, có phong độ và trình độ hoàn toàn khác, không thể nhìn ra một chút thái độ thù địch và cười nhạo tìm ẩn trong đó.

Trong lòng Lam Tiểu Doanh vang lên tiếng lộp độp, cô chuyển hướng sang Trình Mộc Trì, cầu xin anh bằng ánh mắt đáng thương.

Nhưng, Trình Mộc Trì lại nở một nụ cười lẳng lơ, nói bằng giọng quái gở trêu ngươi: “Tôi cũng rất mong chờ nha.”

Ss! Giỏi lắm Trình Mộc Trì, muốn xem cô diễn trò chứ gì? Lam Tiểu Doanh nở nụ cười ngọt ngào, lời nói thốt ra từ kẽ răng: “Được thôi, cho tôi mượn phòng bếp một chút nha.”

Vương Tương làm động tác tay, có người phục vụ bước ra dẫn đường.

“Cậu Hàng à, không ngờ cậu cũng có thú vui này đó, cố ý làm khó cô ấy à.” Vương Tương mỉm cười.

Trình Mộc Hàng thích thú nhìn bóng dáng xa dần của Lam Tiểu Doanh, nở một nụ cười vui vẻ một cách kỳ lạ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.