Dịch: Thanh Dạ
Nhìn vào gương thêm một lần nữa, rồi Trình Tuyển quay đầu cất bước đi, sẵn tiện tay khoá luôn cửa căn phòng bí mật. Quay trở phòng làm việc, ông ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, trong chớp mắt đã quay trở lại dáng vẻ hiền hoà dễ gần.
“Kinh Phong này, nhưng năm gần đây anh đã tốn không ít công sức đi điều tra kỹ càng, cuối cùng cũng tìm được kính thiên cơ rồi.”
Kính thiên cơ, còn có tên là kính Côn Lôn. Vật này thuộc quyền sở hữu của Tây Vương Mẫu trên núi Côn Lôn, có thể nhìn thấu thiên cơ, am hiểu kim cổ, còn có sức mạnh đi xuyên qua thời không. Trong một lần tham gia hội bàn đào, kính thần bị trộm mất, cho đến hôm nay vẫn không biết đã rơi xuống nơi nào.
Hiển nhiên, điều này dựa vào cách nói của mười loại đại thần khí cổ, không có căn cứ. Nhưng trên thế giới rộng lớn này có rất nhiều điều kỳ lạ, sau khi Trình Tuyển quen biết Bạch Linh mới thấu hiểu điều này một cách sâu sắc, cái thế giới bát đại tinh thâm này không phải những kẻ phàm phu tục tử như chúng ta có thể hiểu được. Mà trên thế giới này quả thật có sự tồn tại của loại kính thần này, có sức mạnh đi xuyên qua thời không, giống như sức mạnh của cái vòng hồng ngọc vậy, đều được tổ tiên nhà họ Bạch thu phục. Điều khác nhau đó là, kính thiên văn đã được nhà họ Bạch phong ấn từ rất xa xưa rồi, mục đích là muốn ngăn chặn con cháu đời sau có lòng dạ không đoan chính, muốn mượn kính thiên cơ đoán biết vận mệnh, điều này chắc chắn sẽ gây hỗn loạn trời đất.
Trình Tuyển bỏ thời gian công sức đào tạo Kinh Phong và Hắc Vân, chính vì tìm kiếm chiếc kinh thiên cơ này. Nếu không phải năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn tới hai anh em bất hoà, bằng không hai người hợp sức tìm kiếm thì đã không mất nhiều thời gian như vậy. Cũng may trời không phụ lòng người, sau hai mươi năm cuối cùng cũng tìm được cái kính thiên cơ này, nếu hồng ngọc sống lại nữa, vậy ngày đó cũng gần đến rồi.
Lông mi của Kinh Phong rủ xuống, mái tóc che đi nửa con mắt, anh ta nói bằng giọng áy náy: “Do năng lực của tôi có hạn.”
Lời nói của anh ta rất rõ ràng, nếu như có thể mạnh thêm chút nữa, có lẽ đã tìm được kính thiên cơ sớm hơn.
Trình Tuyển cười ha ha, vẫy tay tỏ ý không sao, hiện tại chưa phải thời cơ chín mùi, không muộn không muộn mà.
“Đúng rồi, lần trước hành động tôi phát hiện ra tung tính của bọn quỷ, hình như nó nhìn tôi chòng chọc đó.” Mặc dù thoát khỏi con quỷ đó, nhưng Kinh Phong cảm thấy phải báo cáo lại chuyện này.
Quả nhiên, sắc mặt của Trình Tuyển thay đổi, nói: “Quỷ ảnh là tổ chức tà ma, đối địch với lại bộ tộc trừ quỷ của nhà họ Bạch, lần này xuất hiện ở khắp nơi, sợ rằng sẽ dấy lên một cơn gió tanh mưa máu đây.” Ông nghĩ ngợi một hồi, rổi nói: “Bây giờ chỉ còn cách cố gắng liên lạc với con cháu đời sau của nhà họ Dạ, không chừng có thể hoà nhau một ván, đừng để cho bọn quỷ ảnh ra tay trước.”
“Hành tung của con cháu nhà họ Dạ vẫn luôn bí ẩn, có lẽ ngay cả bọn quỷ cũng không cách nào tra ra được.” Lời nói của Kinh Phong là thật, nhưng anh ta vẫn nói: “Tôi sẽ cố gắng tìm bọn họ.”
“Ừm, đúng rồi, bên Mộc Trì gần đây có gì tiến triển không?” Ông vừa nghĩ đến cô bé thú vị kia, trên gương mặt Trình Tuyển đầy ấp nụ cười.
“Cậu Trình gặp phải khắc tinh rồi.” Kinh Phong chỉ nói bâng quơ, dù sao từ khi đưa Lam Tiểu Doanh đến núi Bạch Vân, anh ta cũng không đến đó nữa.
“Ha ha, đúng là gặp phải khắc tinh rồi.” Trình Tuyển mỉm cười không khép miệng, nói: “Thỉnh thoảng để nó nếm thử mùi vị giẫm phải đinh là như thế nào cũng là chuyện tốt đó.”
Tiếng gõ cửa cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người, Đổng Như mở cửa khi chưa có sự đồng ý của người bên trong, nói: “Trong này có chuyện gì vui vẻ vậy? Ở bên ngoài em nghe thấy tiếng cười nữa đó.”
Kinh Phong biết phận lui xuống, Trình Tuyển mỉm cười với người phụ nữ đang chậm rãi bước vào, nói: “Không có chuyện gì cả, ăn bữa tối được chưa vậy?”
“Em thấy anh lâu vậy mà không xuống nên mới lên đây xem thử đó.” Đổng Như thân thiết nâng nâng cánh tay của ông lên, nép vào trong như một chú chím nhỏ.
“Ha ha, chẳng phải anh cũng tính xuống dưới rồi sao? Đúng rồi, sắp đến sinh nhật em rồi, lần này anh sẽ bù đắp tiếc nuối lần trước cho em, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ ở lại bữa tiệc cùng em.”
“Tuyển, là chính anh nói đó nha.” Đổng Như vui vẻ giống như một đứa trẻ, nhớ lại sinh nhật năm ngoái, Trình Tuyển vì đứa con trai của kẻ thứ ba kia mà nửa chừng rời khỏi buổi tiệc, cứ nghĩ đến là tức ơi là tức.
“Đúng vậy, anh sẽ không nuốt lời, muốn làm lớn bao nhiêu thì làm lớn bấy nhiên, anh không có ý kiến đâu.”
Phụ nữ dù sao vẫn luôn thích sĩ diện mà, nhất là người được gả vào gia đình giàu có như Đổng Như, càng hy vọng người khác thấy được niềm hạnh phúc và sự giàu có của mình, mà mượn các bữa tiệc này, có một số việc cũng đến lúc tiến hành rồi.