[Dịch]Ông Xã Quái Dị

Chương 46 : Cô còn lòng tự trọng không?




Dịch: Thanh Dạ

Sau khi nhàn rỗi nói những lời đó, Lam Tiểu Doanh quấn chăn, để lộ ra đôi chân xinh đẹp, hai đôi chân chạm đất rồi đi đến gần Trình Mộc Trì. “Cậu Trình này, cậu cũng phải nói gì đi chứ.”

Dáng vẻ õng ẹo lại đáng thương, thêm vào đó là giọng nói mềm mỏng yếu đuối kia, đủ để làm cho trái tim của người đàn ông sôi sục. Người ta thường nói, phụ nữ theo đuổi đàn ông rất dễ dàng, vậy thì cứ dứt khoát ăn sạch sành sanh anh ta rồi bắt anh ta chịu trách nhiệm, chẳng phải càng dễ sao?

Mặt của cậu Trình càng ngày càng khó coi, thậm chí còn chán ghét cái vuốt ve của cô gái. “Cô còn lòng tự trọng không hả?”

“Tự trọng à? Có thì có đó, nhưng, em rất buồn bực, mỗi lần đối mặt với anh, thì lòng tự trọng chẳng có ích gì.” Giọng nói của cô đầy thương xót và nuối tiếc.

Trên cổ Trình Mộc Trì nổi đầy gân xanh, anh thừa nhận, Lam Tiểu Doanh là người có thể chạm đến sự chịu đựng cuối cùng của anh. “Tôi không phải Bạch Dã Kiều, cô làm vậy cũng vô dụng.”

Tiếng gầm trầm thấp, người đàn ông quay lưng đi, anh vẫn còn nhớ những chuyện trước khi hôn mê, bởi vì cơn ác mộng đáng chết kia, anh lại phát bệnh nữa rồi.

“Cậu Trình à…..” Lam Tiểu Doanh đuổi theo, nhưng chăn quá dài, cho nên cô vấp phải, cả người đổ về trước, đụng trúng lưng anh.

Cô vấp phải chăn nên ngã, ngay lúc đó cô dán vào người đàn ông gần trong gan tấc, tấm lưng mềm mại kia, chạm vào thích vô cùng, ấm ấm, mềm mềm, giống như bông gòn vậy, còn có mùi thơm nữa.

Trình Mộc Trì dừng bước, hai người trong phút chốc tiếp xúc thân mật như vậy làm cho người anh căng cứng, thậm chí không biết phải làm sao.

Lúc này cậu Trình buồn rầu, giờ mà nói với cô những lễ nghĩ tự trong gì đó, thì chỉ dư thừa, cô gái này một khi quyết định chuyện gì, cho dù phải dùng thủ đoạn không ngay thẳng, cô cũng phải làm cho bằng được.

“Cô buông tay được chưa?” Đè nén bực bội trong lòng, anh liếc mắt nhìn người ở phía sau mình, ánh mắt vô tình nhìn thấy miếng băng keo cá nhân trên cổ tay của cô, đó là… vết anh cắn sao?

Lam Tiểu Doanh ngoan ngoãn buông tay, cô hiểu rõ người đàn ông này, nếu bị ép quá thì sẽ phản tác dụng, dừng ở đây thôi. “Cậu Trình à, em chỉ muốn nhắc anh, anh mặc áo….ngược rồi kìa.”

Nhịn cười, cô nhàn nhã ngồi xổm xuống, cầm góc ở dưới đất của cái chăn mình đang quấn lên, nghĩ cũng biết, mặt người đàn ông đang đứng trước mặt đang đỏ ửng, ha ha, chỉ nghĩ như vậy thôi mà tâm trạng tự nhiên tốt đến khó tả.

Trình Mộc Trì nắm chặt tay lại, hai má đỏ ửng lên vì cấu hổ, anh lảo đảo đi ra ngoài, buộc mình phải bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng. “Phòng này là của tôi, người nên đi là cô.”

Lam Tiểu Doanh phấy tay nhẹ. “Được rồi. Sau khi mặc quần áo xong em sẽ đi.”

Cuối cùng, cô gái kiêu ngạo kia bật cười, tiếng cười giòn giã như tiếng chuông ngân.

Ra khỏi phòng, Hắc Vân đứng chờ bên ngoài, nhìn vẻ ngờ vực, biết cậu Trình nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được một gương mặt khác của cậu ấy.

Trình Mộc Trì trừng mắt, Hắc Vân lúc này mới tỉnh lại, nói bằng giọng cung kính: “Cậu Trình à, lúc nãy cậu Hàng có đến đây.”

“Ha, anh ta cho rằng mình vào đây trót lọt mà không bị theo dõi sao?” Người đàn ông ở trước mặt ngay lập tức tỏ thái độ lạnh lùng như trước.

Hắc Vân vội vã đi theo sau, dừng lại nói: “Ý cậu Trình là sao?”

“Nếu anh ta tò mò như vậy, vậy thì để anh ta biết rõ đi.” Mà tất nhiên, chuyện Trình Mộc Hàng vào biệt thự của anh, anh nắm trong lòng bàn tay.

“Cậu Trình à, tôi đã phát hiện tung tích của yêu nữ, bây giờ cô ta đang ở thành phố C. Lúc tìm kiếm yêu nữ, tôi phát hiện ra tung tích của con quỷ.” Hắc Vân đổi đề tài, báo cáo tất cả mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.

“Ồ? Quỷ ảnh xuất hiện rồi à, vậy chúng ta đã bị nó chú ý, không thể lẩn tránh nữa rồi.” Im lặng một lúc, Trình Mộc Trì hỏi: “Bên ông già có hành động gì không?”

“Nghe nói, con quỷ đang nhắm vào Kinh Phong.”

“Ưm, chúng ta cứ án binh bất động đi.” Lấy bất biến ứng vạn biến, đây mới là hành động sáng suốt.

Hai người có cùng suy nghĩ, Hắc Vân cũng không phải kẻ vô dụng, đương nhiên sẽ tìm cách truy tìm tung tích của con quỷ.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Trình.

Bên trong căn phòng bí mật đen tối, có một tấm gương phát ra ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng đó không thể tụ lại một chỗ, mà cũng không thể chiếu sáng cả căn phòng, làm cho không gian càng trở nên nhỏ hẹp.

Trình Tuyển nhìn vào tấm gương ở trước mặt, vẻ mặt nghiêm nghị. “Người khác phát hiện ra rồi sao?”

Ở phía sau, Kinh Phong vuốt cằm. “Không có ai, xin hãy yên tâm….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.