Dịch: Thanh Dạ
“Cậu Hàng, cậu định làm gì?” Đúng ngay lúc quan trọng thì tiếng của Hắc vang lên từ phía sau, bình tĩnh và không có chút tình cảm nào.
Trình Mộc Hàng bình tĩnh kéo nhẹ chăn lên, quay đầu lại, mỉm cười. “Không phải anh đã thấy rồi sao?”
Hắc Vân im lặng, đi ngang qua người anh ta, rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt ở đầu giường, khoanh hai tay lại, giống như đang ngồi bảo vệ.
Trong ánh mắt mất đi sự lạnh lẽo, Trình Mộc Hàng nở một nụ cười ôn hòa, nói: “Anh chăm sóc em ba đi, tôi đi trước đây.”
Đi ra khỏi phòng, lam Tiểu Doanh đụng mặt với anh ta, cô nói: “Cậu Hàng? Anh tính đi sao?”
“Ừ, bên công ty xảy ra chút chuyện, phải quay về xử lý, chúng ta liên lạc sau nhé.”
“Được rồi, anh nhớ đi đường cẩn thận, tôi không tiễn nhé.” Cô vẫy tay chào rồi vội vã chạy vào phòng.
Thoáng nhìn thấy nét mặt không chút biểu cảm của Hắc Vân ở đây, giống y như một pho tượng, Lam Tiểu Doanh cảm thấy hơi lạ, nhưng cô chỉ chào hỏi anh một tiếng, rồi ngồi xuống mép giường.
“Hắc Vân này, anh giúp tôi đỡ anh ấy dậy đi.” Giọng điệu nghe vào y như giọng ra lệnh của nữ chủ nhân.
Hắc Vân cũng không ậm ờ gì, mà hành động luôn, thong thả đỡ Trình Mộc Trì dậy.
Lam Tiểu Doanh đưa thuốc hạ sốt vào miệng của người đàn ông đang lên cơn sốt, rồi đút nước để anh nuốt xuống. Sau khi xong việc, lại đỡ anh nằm xuống.
“Hắc Vân này, anh theo Trình Mộc Trì bao lâu rồi? Chắc cũng khá lâu rồi nhỉ, sao anh ấy lại thành vậy chứ? Lúc nãy suýt chút nữa anh ấy cắn chết tôi rồi đó, đáng sợ thật.”
Ánh mắt Hắc Vân ảm đạm, nhìn người đang nằm trên giường, rồi mới thong dong trả lời. “Cậu Trình bệnh rồi, căn bệnh này thỉnh thoảng mới tái phát, lúc phát bệnh thì chẳng nhận ra ai.”
Lòng Lam Tiểu Doanh nhói lại, không thể tin được mà mở to cái miệng nhỏ nhắn của mình. “Không nhận ra ai sao? Có cần nặng đến vậy không? Vậy, vậy chẳng phải tôi cũng gặp nguy hiểm sao?”
Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, ực ực, vẫn còn chút sợ hãi đó, vài năm không gặp, tên này lại mắc bệnh quái lạ. Nhớ lại, cô nghĩ đến, không biết có phải vì nguyên nhân đó, nên anh mới giả vờ không nhìn nhận mình không?
“Ngoài cô ra, không có ai có thể khống chế được bệnh của cậu ấy.” Có một số việc không thể nói rõ, cho dù có nói ra cũng không ai tin.
“Tôi hiểu rồi, vậy đây chính là lý do tổng giám đốc Trình mới bảo tôi ở bên cạnh bảo vệ anh ấy, chiếc vòng ngọc của tôi có thể khống chế tất cả ma quỷ, mà trên người Trình Mộc Trì lại có sức hấp dẫn kỳ lạ với ma quỷ. Hí, cho nên cũng có thể nói anh ấy không thể bỏ rơi tôi được rồi?”
Nhìn thấy cô gái nở nụ cười nịnh nọt, nụ cười đó làm Hắc Vân lạnh sống lưng, đột nhiên cảm thấy nụ cười của cô rất……… giản xảo.
Đè nén cảm giác khoái chí trong lòng, Lam Tiểu Doanh tỏ vẻ ngượng ngùng. “Hắc Vân, anh ra ngoài được rồi, tôi ở đây chăm sóc cậu Trình là được.”
Hắc Vân chần chừ, cuộc đời này của anh ta chỉ nghe lời Trình Mộc Trì, không ngờ cô gái này vừa đến thì có thể hô hào với mình như thế.
“Sao thế? Anh cần tôi mời anh đi sao?”
Nhìn người đang nằm trên giường, Hắc Vân nhẹ nhàng cất bước đi.
Sau khi cửa đóng lại, Lam Tiểu Doanh quay trở về giường, lấy băng keo cá nhân, dán vào miệng vết thương, ây, đau quá đi.
Cô không quên trừng mắt nhìn người gây chuyện, vẻ mặt giống như đợi anh tỉnh lại cô sẽ tính sổ với anh.
Miệng thì nói không tha, nhưng động tác tay lại vô cùng quan tâm săn sóc, sờ trán người đàn ông, lần lượt thay đá chườm cho anh.
Ngồi chăm sóc một lúc, người cô cũng thấm mệt, cho nên cô lật chăn lên, nằm bên cạnh Trình Mộc Trì, hít lấy mùi thơm quen thuộc từ cơ thể anh, môi nở nụ cười mãn nguyện.
Giấc ngủ này, không biết kéo đến lúc nào, cho đến khi mặt trời ngã về phía tây, mặt trăng lẳng lặng hiện lên bên cửa sổ.
Trình Mộc Trì tỉnh giấc, anh nhận ra bên hông mình có thêm một cánh tay mềm mại, lông mày của anh bất chợt cau lại, đã vậy đập vào tầm mắt còn là cảnh hai người ngủ sáp vào nhau không chừa một centimet nào. Gương mặt anh bỗng chốc đỏ ửng lên, cô gái này thật là!
Cô xoay người trong không gian nhỏ hẹp, làm cho Trình Mộc Trì bối rối, đúng là ngay cả việc lựa chọn quần áo cô cũng để lộ ra bản chất ngốc ngếch của mình.
Nghe thấy tiếng động, cô gái đang ngủ trên giường mở đôi mắt kèm nhèm lên, nhìn bộ quần áo lộn xộn của người đàn ông, rồi nở nụ cười giễu, giở giọng trách mắng. “Những gì cần thấy, anh đều thấy sạch sẽ hết rồi, haiz, sự trong sạch của người ta đi tong rồi. Em không biết đâu, anh phải chịu trách nhiệm với em đó.”