Dịch: Thanh Dạ Những hình ảnh máu me như vậy, cứ nằm trong đầu của Trình Mộc Trì, bám rễ rất sâu, không cách nào thoát khỏi nó. Cơn ác mộng cứ quấn lấy anh, làm cho anh nằm cuộn tròn như con mèo trên mặt đất, cả người run rẩy, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Ở bên ngoài cửa, Lam Tiểu Doanh mở cửa ra, thò đầu vào xem xét, rồi mỉm cười với Trình Mộc Hàng: “Cửa không khóa, tôi vào một mình được rồi.”
Dáng vẻ trốn tránh đáng yêu đó, giống y như một kẻ trộm, làm cho Trình Mộc Hàng phải bật cười, nhìn cô đi vào trong nhà.
Cởi giày cao gót ra, Lam Tiểu Doanh kiễng mũi chân lên, bước đi nhẹ nhàng đến phòng khách.
Khi cô vừa bước vào phòng khách, vẻ mặt trở nên hốt hoảng, quăng giầy qua một bên, chạy đến bên cạnh Trình Mộc Trì, lật người anh lại. “Này? Anh làm sao vậy? Anh có chỗ nào không khỏe sao?”
Trình Mộc Trì bị lay vài cái bỗng mở mắt ta, đôi ngươi mờ mịt không ánh sáng, mà trong phút chốc lại hiện lên sự nham hiểm, tay nắm chặt cánh tay của cô gái, trở mình đè lên người cô.
“Anh, anh muốn làm gì hả?” Lam Tiểu Doanh lắp bắp, người đàn ông đang nằm trên người mình trong phút chốc đã mất đi lý trí, cười không thành tiếng mà nhìn Lam Tiểu Doanh.
Anh cúi người, lè lưỡi ra, liếm lên cổ của cô gái, cả người cô lạnh run vì hoảng sợ. “Trình Mộc Trì, anh, anh đừng làm bậy nha.”
Mà hiển nhiên, Trình Mộc Trì chẳng nghe thấy cô nói gì, hành động tiếp theo của anh càng làm Lam Tiểu Doanh kinh hoàng hơn.
“A………..”
Nghe tiếng cô gái kêu thảm thiết, Trình Mộc Hàng xông thẳng vào, mà thú thật thì anh ta đã muốn vào đây từ lâu rồi, nếu không phải thằng con rơi này luôn cẩn thận không hề có chút sơ hở nào, thì anh ta đã tìm được đầu mối từ lâu.
“Tiểu Doanh, em ba, em buông cô ấy ra.”
Nhìn kỹ lại, Trình Mộc Trì đã cắn vào cổ Lam Tiểu Doanh một cái, nhìn giống y như quỷ hút máu.
Trình Mộc Hàng kéo anh đứng dậy, quật một cái liền ném anh ra ngoài, anh ta mới đỡ Lam Tiểu Doanh, nói: “Em không sao chứ? Sao em ba lại thành vậy chứ?”
Lam Tiểu Doanh bất chấp vết thương trên người mình, cũng không thèm để ý đến sự nghi ngờ của anh ta, cô chạy thẳng đến nâng người đang nằm ở dưới đất, quay đầu trừng mắt với Trình Mộc Hàng, nói: “Anh làm anh ấy bị thương thì sao, mau giúp tôi đưa anh ấy về phòng đi.”
Trình Mộc Hàng ngẩng người một lát, trong lòng dù bực bội, nhưng vẫn giúp cô, hai người cùng dìu anh về phòng.
“Trình Mộc Trì, Trình Mộc Trì, trời ạ, sao lại trở nên như vậy chứ.” Lam Tiểu Doanh sốt ruột, cô đưa tay ra sờ, người anh rất nóng. “Anh Mộc Hàng, anh đến tủ lạnh lấy đá đến đây giúp tôi đi, anh ấy lên cơn sốt rồi.”
“Ừ…….” Về phần anh ta, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để anh ta ở lại căn biệt thự này mà không bị ai ngăn cản, tiện thể làm luôn một việc mà anh ta vẫn luôn muốn làm.
Còn Lam Tiểu Doanh ở lại giúp Trình Mộc Trì thay quần áo, nhìn thấy anh đau đớn, trong lòng cô rất khó chịu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy.
Đưa tay sờ vết thương trên cổ, lông mày cô hơi cau lại: “Anh nha, anh đâu phải chó đâu, sao gặp người là cắn rồi, coi như em xui xẻo, nếu là người khác không chừng họ đã xem anh là thằng điên rồi đó.”
Cô nói thầm, động tác tay lại rất dịu dàng, cô lấy nước từ trong nhà vệ sinh ra, rồi lấy khăn lông lau mồ hôi cho anh, mỗi một động tác đều rất cẩn thận.
Lúc Trình Mộc Hàng quay trở lại, vẻ mặt nghiêm nghị, chỉ trong chốc lát liền mỉm cười rồi đi vào. “Đá đến rồi nè.”
“Tôi làm phiền anh rồi, tôi còn cần thuốc hạ sốt nữa, nếu tình trạng chuyển biến xấu, có lẽ phải đưa anh ấy đến bệnh viện.”
“Có cần tôi lấy giúp không?” Anh ta mỉm cười hỏi cô.
“Không cần đâu, thuốc ở ngay trong phòng tôi đó thôi.” Lam Tiểu Doanh nói xong, liền chạy đi lấy ngay.
Vào lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai anh em.
Trình Mộc Hàng nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bằng nửa con mắt, rồi nở nụ cười lạnh lẽo, nhìn từ trên xuống dưới với dáng vẻ kiêu ngạo: trong trạng thái không chút đề phòng như thế này, muốn giết một người còn dễ dàng hơn giết một con kiến.