[Dịch]Ông Xã Quái Dị

Chương 42 : Tình địch




Dịch: Thanh Dạ

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Lam Tiểu Doanh đưa khăn cho Trình Mộc Hàng, biết ơn vẫn là biết ơn, cô cũng không phải là đức mẹ mà phải giúp anh ta lau khô tóc.

Trình Mộc Hàng nhận lấy khăn rồi mỉm cười, sau khi biết rõ mối quan hệ giữa cô và thằng con riêng kia, có lẽ anh ta sẽ tìm một cách khác để gần gũi cô, nghĩ đến đây anh ta chợt cảm thấy trò chơi này ngày càng thú vị.

“Cậu Hàng à, tôi có thể nhờ anh một chuyện không? Tí nữa anh giúp tôi chở Tiểu Thiên và mẹ già còn có Vi Vi quay về nhé?”

“Ừ, tất nhiên là được, vậy còn em? Lúc nãy tôi mới nhìn thấy em ba, em ấy hình như đi rồi.”

Trình Mộc Trì đi mà không nói lời nào cô cũng đoán được trong lòng, Lam Tiểu Doanh không để bụng nói: “Tự tôi đi về núi Bạch Vân là được.”

“Bằng không như vậy đi, tôi bảo người đưa Tiểu Thiên và những người khác về, còn tôi sẽ chở em quay về núi Bạch Vân.” Người đàn ông nói bằng giọng dò hỏi, còn ánh mắt thì ấm áp.

“Được thôi.” Lam Tiểu Doanh có suy nghĩ của mình, nếu Trình Mộc Trì ngăn không cho cô quay về, vậy cũng thể nhờ cậu Hàng nói giúp.

Nếu đã quyết định như thế, thì không thể chậm trễ được, Trình Mộc Hàng sau khi thay quần áo ở phòng tắm xong, thì bảo em trai đưa những người kia về, rồi sau đó đi lấy xe.

“Chị, chị phải cố lên.” Lam Tiểu Thiên nắm lấy gấu áo của cô, nhếch miệng nhe răng cười.

Cô sờ đầu cậu nhóc, rồi ngồi xổm xuống ôm lấy cậu. “Tiểu Thiên à, cho chị thời gian đi, chị sẽ đón mọi người qua đó, chúng ta sẽ xa nhau quá lâu đâu.”

Lam Tiểu Thiên ôm lấy cổ chị mình, mặc dù trong lòng có chút luyến tiếc, nhưng vẫn nói với vẻ không quan tâm. “Không vội đâu chị, trước hết chị phải mau chóng giải quyết cục đá kia đã.”

Vu Mỹ Kim nghe chẳng hiểu hai chị em đang nói gì, vừa nghĩ đến chuyện con gái phải đi đến biệt thự của cậu Trình kia, trong có hơi nhói, mặc dù cậu Trình kia có tiền, nhưng anh ta không thích con gái nha, còn cậu Hàng có vẻ hợp với hình tượng con rễ trong lòng bà hơn. Nhưng, mặc dù có không ít thỏa thuận với cậu Hàng, bà cũng phải nghĩ cách nói lời ngon ngọt giúp cậu ta mới được.

Ở ngoài cửa thủy tinh, Trình Mộc Hàng lái một chiếc Spyker C8 màu bạc đến, rồi phẫy tay với Lam tiểu Doanh. Vì vậy, sau khi chào tạm biệt mọi người, cô liền mở cửa, rồi rời khỏi.

Đường cao tốc sau cơn mưa, mỗi chiếc xe sau khi chạy quay đều bắn nước tung tóe, cửa xe lơ mờ, che đi tầm mắt.

Lam Tiểu Doanh ngồi ở ghế phụ có chút lo lắng, Trình Mộc Hàng thỉnh thoảng nhìn cô qua kính chiếuc hậu. “Em đừng căng thẳng quá.”

“Nhìn tôi căng thẳng lắm sao?” Cô căng thẳng mà sờ má của mình.

Trình Mộc Hàng buồn cười, trêu cô. “Lừa em thôi.”

Lam Tiểu Doanh xụ mặt, cậu Trình à, cậu hài hước quá rồi đó. Nhưng mà, bởi vì có anh ta, nên cô cũng bớt căng thẳng hơn. “Cậu Hàng này, cám ơn anh nhé.”

“Em gọi tôi là Mộc Hàng được rồi, em ba tôi đối với ai cũng lạnh lùng hết, em đừng chấp nó, có lẽ ngoài Đổng Phù ra, nó không quan tâm ai đâu.”

Đổng Phù? Giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô biết, cô không thích với cái tên này, càng không thích chủ nhân của cái tên này.

“Đổng Phù là ai vậy?” Lam Tiểu Doanh không thể không cảm thấy tò mò, bên ngoài người ta đồn Trình Mộc Trì là gay, vậy tại sao Trình Mộc hàng lại nhắc đến người phụ nữ này là ngoại lệ với anh chứ?

“À, Đổng Phù là em họ của chúng tôi, là con gái của cậu tôi.”

Thì ra cô ấy là em họ, làm cô hết hồn, còn cho rằng mình vô duyên vô cớ có thêm tình địch, Ha ha, nhất định là do cô lo lắng quá nhiều rồi, cho dù là Bạch Dã Kiều hay Trình Mộc Trì thì Lam Tiểu Doanh có tự tin, anh không có hứng thú với người phụ nữ khác, bằng không sáu năm qua tại sao anh vẫn ở một mình chứ? Đây không hợp tình hợp lý sao? Cứ nghĩ đến anh là cậu ba nhà họ Trình thôi, bên cạnh lại không có một người khác phái chẳng phải rất kỳ lạ sao, có lẽ, anh vẫn là Bạch Dã Kiều của cô, anh chưa hề thay đổi.

Nhìn thấy cô gái kia đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, khóe miệng Trình Mộc Hàng nhếch lên một đường cong gian ác.

Chiếc Spyker C8 sau khi chạy khỏi đường cao tốc, liền chạy về hướng cần đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.