Dịch: Thanh Dạ
Sau cơn mưa, Lam Tiểu Doanh dắt Lam Tiểu Thiên quay trở về ngôi biệt thự nhỏ bên bờ biển, vừa mới đẩy cánh cửa thủy tinh ra, Vu Mỹ Kim và Vi Vi liền xông đến, ân cần hỏi han.
Vu Mỹ Kim nén giận nói. “Con bé chết tiệt này, làm mọi người lo muốn chết.”
Cô cụp mi xuống, mỉm cười, nói: “Con không sao, làm mọi người lo lắng rồi.”
“Tiểu Doanh này, nghe tin cậu bị đuối nước, mình sợ đến toát cả mồ hôi đấy.” Đôi mắt trong sáng của Vi Vi, chứa đầy sốt ruột và lo lắng.
Trình Mộc An ngáp một cái thật nhã nhặn, nắm hờ tay cô ấy. “Tôi nói rồi mà, Lam Tiểu Doanh phúc lớn mạng lớn, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Mi mắt của Vi Vi buông xuống vì ngại ngùng, những ngón tay nhỏ dài xinh xắn bởi vì căng thẳngmà đan lại nhau, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thư thái.
Lúc này Lam Tiểu Doanh vẫn chưa nhìn ra được suy nghĩ mới lớn của Vi Vi, cô sợ Lam Tiểu Thiên bị cảm, cho nên liền mang cậu bé vào nhà thay quần áo.
Bên ngoài cánh cửa thủy tinh, cả người Trình Mộc Hàng đều bị ướt, con ngươi thâm thúy giống như ánh mắt của lang sói, hai tay để bên người nắm chặt lại, anh ta đã nhìn thấy hết mọi thứ, tất cả mọi thứ Trình Mộc Trì và Lam Tiểu Doanh đã làm trong xe.
Điện thoại ở trong túi đổ chuông, anh ta cầm lên với vẻ mặt không thay đổi, nhận cuộc gọi.
“Cậu hai, chuyện cậu bảo tôi điều tra đã có kết quà rồi, quan hệ giữa cô gái đó với Trình Mộc Trì quả thật không bình thường, tư liệu của cô ta tôi đã gửi đến hòm thư của cậu rồi đó.”
“Ừ, tiếp tục theo dõi Hắc Vân và Kinh Phong, ông già kia để Lam Tiểu Doanh dọn đến núi Bạch Vân, chắc chắn là có ý đồ.”
“Hờ, Ok, hành tung của hai anh em này tôi nắm chắc ở trong lòng bàn tay.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Mộc Hàng đăng nhập vào hộp thư của anh ta, kiểm tra hộp thư bằng tốc độ nhanh nhất, đọc thật nhanh và khiến anh phát hiện ra một bí mật cực kỳ quan trọng.
Cửa vừa đẩy ra, mọi người đều hướng tầm mắt đến cửa.
Vu Mỹ Kim vừa nhìn, vội vàng chạy về phía trước bắt chuyện. “Cậu Hàng, sao người cậu ướt đến vậy chứ? Chắc cậu tìm Tiểu Doanh nhà tôi tìm đến phát hoảng rồi, nó về rồi, đang ở bên trong đó, cậu cũng mau thay quần áo đi, đừng để bị cảm.”
Trình Mộc Hàng mỉm cười, lễ phép gật đầu. “Cám ơn bác gái đã quan tâm đến cháu, cháu vào xem Tiểu Doanh trước đã.”
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của anh hai nhà mình, Trình Mộc An trêu ghẹo. “Haiz, cho dù anh thích Lam Tiểu Doanh, cũng không cần thể hiện rõ đến vậy chứ? Ngay cả em trai mình cũng không thèm nhìn một cái.”
Vi Vi buồn cười, anh em nhà này tính cách hoàn toàn khác nhau, mà người làm cho cô ấy ngạc nhiên đó chính là Trình Mộc An, anh không hề có vẻ chảnh chọe của mấy ngôi sao, cô ấy bỗng cảm thấy may mắn, vì lần này đã đi chơi cùng Tiểu Doanh. Nhưng lúc đó cô ấy không nghĩ rằng, sẽ có một ngày cô ấy lại bị tổn thương sâu sắc.
Ở trong phòng, Lam Tiểu Doanh giúp Lam Tiểu Thiên thay quần áo, cầm chiếc khăn mềm mại trong tay lau tóc cho cậu nhóc, từ đầu đến cuối, cả hai đều im lặng đến lạ thường, giống như những chuyện vừa xảy ra trước đó đều là mây khói.
Mặt Lam Tiểu Thiên vẫn nhăn lại như lúc nãy, mặc dù vẻ mặt của chị đã trở lại bình thường, nhưng trong lòng cậu vẫn còn ám ảnh.
“Chị à…………. Chị có chắc là chị không sao chứ?”
“Chị còn có thể có chuyện gì chứ? Em đừng lo lắng quá.”
“Tên đó đâu thích chị đâu, chị còn lưu luyến anh ta làm gì?”
Úi trời ơi, Lam Tiểu Thiên, em có thể đừng nói thẳng đến vậy không? Lam Tiểu Doanh bó tay. “Nhóc con đừng lo quá nhiều chuyện.”
“Anh ta dám không thích chị, cho dù phải cưỡng ép, em cũng phải bắt anh ta chịu thích chị mới thôi.”
Này, Lam Tiểu Thiên, em có nói quá không vậy? Lam Tiểu Doanh vui vẻ xoa đầu cậu. “Đúng ý chị.”
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, hai chị em ngừng đùa giỡn. Sau đó, cả người Trình Mộc Hàng ướt nhẹp bước vào.
“Tôi quấy rầy hai người sao?”
“Không có đâu, sao anh cũng…….” Lam Tiểu Doanh ngạc nhiên, sau người anh ta cũng ướt vậy nhỉ?
Tên nhóc kia nhớ lại, rồi nói bật ra như chưa từng xảy ra chuyện gì. “Chị à, cậu Hàng nghe tin chị bị đuối nước, thì liền nhảy xuống biển cứu chị đó.”
Thì ra là vậy, ánh mắt của Lam Tiểu Doanh nhìn anh có chút biết ơn…….