[Dịch]Ông Xã Quái Dị

Chương 36 : Thu phục Hồng Ngọc




Hồng Ngọc nở nụ cười lẳng lơ, bay đến gần Trình Mộc Trì, hành động vô cùng nhanh, ngón tay trắng nõn của hắn ta đặt trên cổ Lam Tiểu Doanh, nói: “Ta muốn giết cô ta, dễ như trở bàn tay.” Trình Mộc trì đẩy tay của Hồng Ngọc ra, đối phương vẫn nhã nhặn đứng trong nước. “Chậc chậc, thẹn quá hóa giận à, quả nhiên là hậu nhân của nhà họ Bạch, công lực không giảm chút nào.”

“Cho cô ấy thời gian, ta sẽ thừa nhận cô ấy.” Đè nén rung động trong trái tim, giọng điệu của Trình Mộc Trì có hơi yếu ớt.

Hồng Ngọc nhịn không được cười to, muốn hắn thừa nhận cô gái bình thường này, là một chuyện vô cùng buồn cười. “Ngươi dựa vào đâu hả?”

“Ta không muốn cô ấy chết.” Chỉ đơn giản như vậy.

Hồng Ngọc không tỏ thái độ cười nhạo nữa, mà đứng đánh giá Lam Tiểu Doanh. “Được thôi, đánh thắng ta hẳn nói đi.”

Trình Mộc Trì đưa tay vẽ một cái bong bóng hình tròn màu trắng, để Lam Tiểu Doanh bên trong. Sau đó, bơi đến chỗ Hồng Ngọc.

Một hồng một trắng chạy tán loạn dưới đáy biển, va chạm, làm cho lũ cá sợ hãi chạy trốn hết, nhìn không giống trận đấu của con người, không hề có khói lửa, mà chỉ những vệt sáng chuyển động và nhảy múa.

Quần áo trên người Trình Mộc Trì bởi vì sự công kích của Hồng Ngọc nên tả tơi, trên người cũng có vài vết thương. Mà bộ áo đỏ trên người Hồng Ngọc cũng xem như lỳ lợm, mặc dù là bị công kích, nhưng chẳng mất sợi lông nào.

Lam Tiểu Doanh nằm bên trong bong bóng dần có lại ý thức, cô chống tay lên bong bóng ngồi dầy, kinh hoàng mở to mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy trời? Ánh sáng màu hồng và màu trắng kia là cái gì vậy?

Bùm một tiếng, Trình Mộc Trì bị đánh vào vách bong bóng, Lam Tiểu Doanh căng thẳng bước về phía trước, ngoài ý muốn nhìn thấy sau lưng anh có một cái bớt hình ngọn lửa, cô sửng sờ đứng yên tại chỗ, đôi ngươi co lại, đôi môi mấp máy rất lâu lại không phát ra tiếng.

Nanh vuốt ma quỷ của Hồng Ngọc vươn về phía trước, nhìn thấy sắp sửa cắm vào trong lồng ngực của Trình Mộc Trì, Lam Tiểu doanh kinh hoàng thét lên: “Đừng mà!”

Đánh vỡ cái bong bóng, Lam Tiểu Doanh lách ra ngoài, ôm chặt lấy Trình Mộc Trì, cả người che chắn trước mặt anh, cái bong bóng bị đánh vỡ trong chớp mắt ngưng tụ lại, bao lấy hai người họ.

Trình Mộc Trì muốn đấy cô ra, bởi vì Hồng Ngọc đã sắp sửa “ra tay!”

Ngay lúc quan trọng, Hồng Ngọc dừng tay lại, hắn ta có chút hứng thú nhìn hai người. “Ngươi không sợ chết sao?”

Lời nói này, chính là hỏi Lam Tiểu Doanh, cô từ từ quay đầu lại, khó giấu sự sợ hãi trong lòng. “Ai không sợ chết chứ? Nhưng ta không thể để ngươi giết anh ấy.”

“Ta sẽ không giết ngươi, bởi vì mục tiêu của ta là ngươi, ta làm sao có thể chịu được một người bình thường như ngươi dùng máu tế ta chứ? Ta làm sao có thể chấp nhận ngươi là chủ nhân của ta?” Hồng Ngọc tỏ vẻ ghét bỏ, giống như một đời oanh liệt của hắn vừa bị hủy mất.

Lam Tiểu Doanh đoán ra được chút manh mối, cô nhìn chiếc vòng ngọc trên tay mình, cười to ha ha. “Ai muốn ngươi làm người hầu cho ta chứ? Cái tên quỷ tóc đỏ như ngươi, hừ, cùng lắm thì ta đập vỡ vòng ngọc, vậy ngươi được tự do rồi.” Nói xong, vô còn làm động tác muốn đập vỡ vòng ngọc.

Mặt Hồng Ngọc biến sắc, vội vàng ngăn lại. “Không cho phép ngươi đập vỡ vòng ngọc!”

Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của hắn, Lam Tiểu Doanh có thể chắc chắn, chỉ cần tên đàn ông mặc áo đỏ này hiện thân, vậy chiếc vòng ngọc cũng chỉ là chiếc vòng ngọc bình thường, có thể đập bể.

Trình Mộc Trì không thể không bội phục, quả thật bụng dạ của người phụ nữ này thật xấu xa, còn bị cô làm hại.

“Ngươi nói không đập thì không đập sao? Nếu vậy không phải ta rất mất mặt sao? Như vậy đi, ngươi cho ta một lý do để ta không đập bể nó.”

Hồng Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này, thật xấu xa mà, lại có thể nắm được điểm yếu của mình, hắn lạnh nhạt hừ một tiếng. “Lý do sao? Ngươi là chủ nhân của ta, ngươi nhẫn tâm làm vậy sao?”

“Ồ? Bây giờ ngươi chịu thừa nhận ta là chủ nhân của ngươi sao?” Lần này cô có thể đảo ngược tình thế rồi.

Trình Mộc Trì đứng một bên nhẹ nhàng thở ra, nhìn dáng vẻ của Hồng Ngọc thật làm mất mặt của nhà họ Bạch mà, không thể phủ nhận ván này Lam Tiểu Doanh thắng, hơn nữa sau này cũng không cần lo lắng cô bị Hồng Ngọc nuốt chửng.

“Vâng vâng vâng!” Hồng Ngọc bị ép nhận chủ, mặc dù khinh thường, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười không hề hay biết.

Trình Mộc Trì phẫy tay, ý bảo Hồng Ngọc quay trở về vòng ngọc, lúc này mới có thể làm lắng lại cơn giận của hắn.

Chờ ánh sáng màu hồng biến mất, Lam Tiểu Doanh mới vươn tay cho Trình Mộc Trì một cái tát, làm cho anh bỗng cám thấy kinh ngạc và khó hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.