Dịch: Thanh Dạ
Vào mùa hè, trời cao trong xanh, trời xanh đến nỗi ngay cả một áng mây cũng không có, nhớ đến hôm nay là chủ nhật, Lam Tiểu Doanh đang tính toán xem bước tiếp theo nên làm như thế nào. Nhưng ngay lúc này đây, điện thoại lại đổ chuông, là một dãy số xa lạ, ngay lập tức cô nhớ đến chủ nhân dãy số này là ai.
“Alo, cậu Hàng.”
“Tiểu Lam, em tỉnh chưa? Hôm qua có chỗ nào không thoải mái không vậy?” Bên kia nói bằng giọng điệu rất quan tâm.
“Không sao cả, tôi làm gì yếu đuối đến thế chứ, cậu Hàng tìm tôi có chuyện gì vậy?” Cô cố ý chạy đến phòng khách nhận điện thoại, còn cố ý nói lớn tiếng, bởi vì Trình Mộc Trì đang ở trong phòng khách.
“Ừm, nếu không bận gì, chúng ta ra biển em thấy thế nào? Thỉnh thoảng bơi lội một chút cũng không tệ.”
“Biển sao? Được đó được đó, vâng vâng, ở đâu thế? Được rồi, lát nữa gặp nha.” Sau khi cúp máy, Lam Tiểu Doanh cười hí hửng đi đến trước mặt Trình Mộc Trì.
“Cậu Trình à, tôi và cậu Hàng ra biển bơi nha, anh có muốn đi cùng không? Mặc dù anh không thích bơi lội, vậy anh chở tôi đi một đoạn cũng không có gì quá đáng nhỉ? Anh cũng biết đó, ở chỗ này không dễ gọi xe tí nào, hơn nữa Hắc Vân đã ra ngoài từ sớm rồi, chú Lâm cũng chẳng thấy đâu…..” Cô mở to đôi mắt long lanh đáng thương, nũng nịu cầu xin.
Trình Mộc Trì khoan thai lật cuốn sách ở trong tay, hành động đó cũng thành thạo đầy tao nhã, ngay cả khi trước mặt là một con thỏ trắng nhỏ bé đáng yêu, anh cũng chẳng thèm ngước mắt lên nhìn.
Kiên nhẫn chờ đợi vài phút, cả người Lam Tiểu Doanh cứng đờ, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười bắt đầu run rẩy, trong lòng thầm mắng mấy đời tổ tông của tên đó, lật gì mà lật, nếu không phải tên này giống Bạch Dã Kiều, cô đã đập anh ta đến chết.
Trình Mộc Trì đóng sách lại, ngước mắt lên, ánh mắt cười như không cười, cất tiếng nói: “Đi thôi….”
Nghe vậy, mặt mày Lam Tiểu Doanh hớn hở. “Tôi đi thay quần áo.”
Nhìn thấy nụ cười lúm đồng tiền của người con gái, vẻ mặt Trình Mộc Trì xụ xuống, cô ta…… mong chờ ra ngoài với Trình Mộc Hàng đến vậy sao?
Lam Tiểu Doanh mặc một chiếc váy đi biển, mái tóc dài quấn lên, trên tóc còn cài một bông hoa màu hồng phấn, nhìn vào thấy rạng ngời. Làn váy xếp ly hình lá sen, giống cánh hoa màu trắng thuần khiết đẹp đẽ rơi xuống. Cổ áo thiết kế hình chữ V dành cho mùa hè làm tôn lên vẻ đẹp thướt tha quyến rũ, tao nhã mà cao quý.
Ánh mắt quyến luyến của Trình Mộc Trì dừng lại trên người cô càng ngày càng lâu, ý thức được mình đang để ý một người quá mức, anh chán nản dời tầm mắt đi.
“Cậu Trình à, anh không ngại có thêm vài người nữa chứ?”
Đến biển, trời cao xanh thăm thẳm, nước biển xanh biếc, hòa với màu vàng của cát tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Những cây dừa cao xanh um cao chót vót ở bên bờ biển, có hai ba tốp người từ những nơi khác đến tụ lại với nhau, sụ sôi nổi trong lòng khó nén được cũng tăng vọt theo.
“Qua, biển rộng nhìn hùng vĩ quá đi.” Cất tiếng gào thét đó chính là Lam Tiểu Thiên, thằng bé chỉ mặc một chiếc quần bơi, bên hông còn có hình chú vịt nhỏ đang bơi lội, chân trần dẫm lên trên cát, vẻ mặc cực kỳ phấn khích.
Sau đó cậu bé quay đầu lại vẫy tay. “Mẹ già, chị, chị Vi Vi, chú, mọi người mau đến đây đi.”
Nhìn thấy người đang ngồi dưới cây dù che nắng, Vu Mỹ Kim hớn hở chhạy đến, chuyện này đối với bà là một chuyện cực kỳ tốt, không ngờ con gái lại không chịu thua kém đến vậy, không những quen biết cậu cả nhà họ Trình, mà ngay cả cậu ba cũng ở cùng với con bé, hí hí, tiền tài ngay trong tầm tay rồi.
So sánh từ trên xuống dưới, Vi Vi mang vẻ mặt ngượng ngùng và xinh đẹp dắt theo con gái, dù sao cậu chủ nhà họ Trình cũng tuấn tú và lịch sự, thân phận lại tôn quý đến thế.
Ngoài những người khác, thì vẻ mặt của cậu Trình và cậu Hàng không được tốt lắm, nhất là Trình Mộc Hàng, anh ta nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng Tiểu Doanh lại mang nhiều con ghẻ đến như vậy, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Còn về cái kẻ đầu xỏ Lam Tiểu Doanh kia, cười nhe răng đến híp cả mắt, trong ánh mắt sáng trong đó, nảy ra một sự mưu kế.