[Dịch]Ông Xã Quái Dị

Chương 30 : Tôi sẽ bảo vệ anh




Dịch: Thanh Dạ

Ban đêm, không biết vì nguyên nhân gì, cả người Lam Tiểu Doanh nóng như lửa đốt, nếu nói là do rượu, thì cũng không gặp phải loại phản ứng này. Ở cổ tay truyền đến sự đau đớn thấu tim, đau nhức lan rộng khắp cả người, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm hết áo ngủ của cô.

Cả người rã rời không có sức mà mở đôi mắt ra, cô nắm cổ tay, mơ màng nhìn thấy trên chiếc vòng ngọc hiện lên ánh sáng màu đỏ máu, máu huyết cả người dừng như chuyển động, sục sôi, mỗi một dây thần kinh đầu đau xé.

Xốc chăn lên, cô lảo đảo xuống giường, mở cửa phòng đi thẳng ra ngoài. Không rõ cơ thể mình xảy ra thay đổi gì, chỉ muốn nhanh chóng dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy này. Cô nhớ rõ, phía sau biệt thự có một hồ sen.

Lúc này đang là mua hè, hoa sen nở rộ dưới ánh trăng sáng văng vắc, từng đóa sen, giống như tiên nữ mặc vũ y, cực kỳ xinh đẹp, tựa như gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Một tiếng tũm vang lên, Lam Tiểu Doanh nhảy xuống hồ, làm nổi lên từng gợn sóng, phiêu du trong nước giống như một đóa sen trắng đến lóa mắt. Mái tóc tản ra, quần áo cũng lỏng lẽo, ánh sáng màu đỏ của chiếc vòng ngọc hiện ra trong sóng nước dập dềnh, tạo thành một bức tranh vô cùng quyến rũ.

Nhưng, cô rơi xuống nước không bắt được khúc gỗ đang trôi, cơ thể bắt đầu chìm xuống, khó thở, cả người chìm ở dưới đáy, ánh mắt càng trở nên mơ màng.

Lúc này, ở chỗ những đóa sen giao nhau cách đó không xa, có một ánh sáng màu xanh nhanh chóng di chuyển đến phía trước, đến gần chỗ cô, ánh sáng màu xanh đó bao bọc mọi thứ xung quanh.

Nhìn thấy rồi, đó là một người đàn ông cực đẹp cực hấp dẫn, Lam Tiểu Doanh chợt tỉnh táo, sau đó hai mắt trợn tròn, trời ạ! Không phải là người! Là yêu quái, không phải! Là người nửa thú mà truyền thuyết nói đến, thì ra Trình Tuyển không hề nó xạo……..

Vừa mở miệng thì nước trong hồ tràn vào, cô tránh né, cho rằng mình sẽ trở thành món điểm tâm của người nửa thú, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt. Cô vô cùng kinh ngạc, tại sao người nửa thú lại xuất hiện ở chỗ này chứ?

Sau khi đã tính táo hơn, cô cố hết sức bơi đến bờ, nhanh chóng bỏ xa người nửa thú ở phía sau.

Nhìn bóng lưng của cô, trong ánh mắt màu xanh của người nửa thú có một tầng sương dày đang chuyển động, kèm thêm ánh sáng âm u, nó biến mất dưới đáy hồ.

Bước đi lảo đảo nghiêng ngã suốt quãng đường chạy về biệt thử, vừa mới mở cửa ra, thì nhìn thấy Trình Mộc Trì đứng ở đó, cô nhào thẳng vào trong lòng người đàn ông, cả người ướt đẫm, từng giọt nước nhiễu xuống sàn nhà. “Tôi, tôi nhìn thấy rồi, người nửa thú………”

Vạt áo của người đàn ông bị nắm đến nhăn nhúm, nhìn chằm chằm vào gương mặt tái xanh của cô, vươn tay lau những giọt nước trên mặt cô, không bao lâu lại lùi về sau, hỏi với vẻ lạnh nhạt. “Người nửa thú à? Hơ, cô sợ sao?”

Lam Tiểu Doanh gật đầu thật mạnh, cả khuôn mặt tái xanh. “Đương nhiên sợ rồi, tôi không thể trở thành điểm tâm của người nửa thú nha, thì ra, những điều ba anh nói là thật.”

Trình Mộc Trì đẩy cô ra, ánh mắt lạnh lẽo. “Nếu cô sợ như vậy, vậy thì ngày mai hãy nhanh chóng rời xa tôi đi, ở đây không phải nơi cô nên đến đâu.”

Nhìn bóng lưng kiên quyết của người đàn ông, Lam Tiểu Doanh đột ngột cất tiếng nói: “Nó đang chỉa mũi nhọn về phía anh đúng không? Trình tổng từng nói, trong máu của anh có một sức mạnh mà ma thú ao ước, cho nên người nửa thú đó sẽ làm hại anh?”

Lần này tận mắt nhìn thấy, Lam Tiểu Doanh coi như cũng tin rồi, cô càng hy vọng đây chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng sợ hãi vẫn là sợ hãi, cô cũng không quên chiếc vòng ngọc có thể trấn áp ma thú.

Trình Mộc Trì không quay đầu lại, chỉ mỉm cười. “Không sai, cho nên cô tốt nhất nên cút càng xa càng tốt.”

“Tôi sẽ không đi, nếu anh đang gặp nguy hiểm, vậy, tôi sẽ bảo vệ anh.”

Anh ngẩn người trong chốc lát, đứng nguyên tại chỗ giống như tảng đá, ánh mắt u buồn hơi liếc về phía người con gái ở sau lưng, ánh sáng của mặt trăng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô, dường như trong giây phút kia, anh thấy được sự kiên quyết không thể nghi ngờ của cô.

Phịch một tiếng, nói xong câu đó, cả người Lam Tiểu Doanh ngã xuống đất.

Trình Mộc Trì quay đầu lại, ôm cô vào trong lòng, bàn tay run rẩy xoa hai má lạnh lẽo của cô. “Ngay cả chính mình còn không bảo vệ được, còn ở đó khoe khoang…..”

Hắc Vân nghe thấy tiếng động kỳ lạ cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hai người ngồi trên đất, một người luôn không lắm lời như anh ta cũng chợt cất tiếng nói: “Cậu Trình, giữ cô Lam ở lại đi, có cô ấy ở đây, cuộc sống sẽ tốt hơn.”

Một hồi lâu, không đợi được câu trả lời, Trình Mộc Trì bế người đang ôm trong lòng quay trở về phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.